LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 178

Đâu nghĩ tới Lạc Hàn không giục lạc đà đi vội, chỉ từ tốn, chầm

chậm đi trên mảnh ruộng bằng nọ. Gió bấc dần gấp, thổi lên thân
thể thương tích của một người, một lạc đà bọn họ, khiến kẻ ở xa quan
sát cũng cảm thấy rét thay. Mùa đông ở Mạt Lăng tiêu điều, từng
trận gió như cái chổi lớn quét qua đại địa, lại giống như cái cày
muốn cào lên mặt đất những rãnh thật sâu. Trận gió nọ cũng quét
rung thân gầy áo mỏng của Lạc Hàn. Tà áo Lạc Hàn phiêu đãng,
thong thả đi trong yên lặng, tiếng đánh giết sau lưng đã bị bỏ lại
càng lúc càng xa. Tới khi đi được hơn nghìn bộ, hắn bỗng huýt một
tiếng nho nhỏ, dừng lạc đà, xuống đất.

Người xem cục đằng xa không khỏi lặng tiếng. Chỉ thấy hắn cứ

thế cô đơn ngồi đó, trận khổ chiến dằng dai, sinh tử quyết đấu
mới rồi đối với hắn tựa như đã thành chuyện cũ. Mấy thứ giang
hồ hiểm đấu, thế lực cấu xé nhau nọ vốn không thể ràng buộc
trái tim cô độc của hắn. Chỉ có cơn gió đồng hoang này, Triệu Húc
xa xa nhìn lại, cảm thấy đây mới là cõi nhân sinh hắn muốn náu
mình trọn đời bầu bạn.

Lạc Hàn, sắc mặt nhợt nhạt, cúi xuống rút mũi tên trên háng

Lạc Nhi rồi lấy từ trong tay nải ra một cái túi vải nhỏ, đắp thuốc
lên vết thương cho lạc đà. Lạc Nhi hí khẽ, dường như không hề bận
tâm tới vết thương của bản thân, ngược lại như giục chủ nhân chăm
sóc vết thương của chính mình. Lạc Hàn nhìn Lạc Nhi, trong mắt
ươ

n ướt. Trận ác đấu với Trường Xa không hề khiến hắn rơi lệ,

chỉ có Lạc Nhi mới có thể lay động tình cảm của hắn. Vừa rồi đột
vây, chân hắn cũng trúng một mũi tên. Lúc này hắn nhẹ nhàng rút
mũi tên nọ ra, đầu mũi tên vốn có móc, hình như còn bôi cả thuốc
tê, Lạc Hàn chỉ cảm thấy một chân dần tê dại. Sự tê dại này cũng
tốt, giúp hắn bớt đi ít nhiều cảm giác đau đớn lúc rút tên. Hắn
chăm chú dõi về hướng tây bắc, như đang ngóng nhìn một cái gì đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.