LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 182

Như ở trên nóc lều cỏ lại nghe ra một khúc nhạc lòng mà thiếu niên
nọ chưa từng bày tỏ. Người sống à người sống, cái mong cầu thì
thường không có được, cái gửi gắm thì như tỏ như mờ, rốt cuộc cái
gì có thể chống cự với cuộc đời vô thường hữu hạn này, có thể chứng
minh anh từng tồn tại giữa khoảng đất trời này? Có người lúc mệt
mỏi chán đời cũng sẽ thi thoảng ca vang, tiếng ca đó phá tan sự
trống trải của đất trời, nhưng người mà anh muốn họ nghe thấy
liệu có nghe thấy được chăng? Nghe thấy rồi, thì sẽ thấu hiểu
thế nào?

Tiêu Như ngồi tựa cằm xuống gối, tuy nàng giỏi ca hát nhưng

nghe được bài ca này cũng nói không nên lời. Chỉ cảm thấy cơn gió
kia càng thổi càng lạnh, muốn cuốn sạch chút ấm áp vương lại
trên người. Nhưng bài ca kia lại là sự phản kháng của người còn sống
trong đêm khuya lạnh căm này, để chứng minh sự tồn tại tuy không
nói là kiêu ngạo nhưng cũng chưa từng cúi đầu của bản thân. Để
chứng minh một bầu tha thiết, một phen ký thác, một hồi gặp gỡ,
một đời giữ gìn của bản thân. Bài ca nọ, cuối cùng là đang hát cái gì
vậy?

Triệu Vô Cực ở trên đầu thành, tóc bạc phất phơ, Hồ Bất Cô

dưới chân thành, tay áo rách nát lạnh lẽo, tới cả Văn Hàn Lâm cũng
ngơ ngẩn trốn tránh. Trong mùa đông nơi Mạt Lăng, tiếng ca vang
trong đêm, nhưng nỗi lòng của người hát lẽ nào chỉ gửi gió bấc này
sao?

Hát xong, bỗng nghe Lạc Hàn sắc giọng nói: “Chiêu trò của Viên

môn hẳn không chỉ có thế. Còn có lớp phục kích thứ ba gì đó, cứ
đến luôn đi!”

Cuộc chiến của Thạch Nhiên trong rừng đã đến hồi khốc liệt.

Thương vong của Trường Xa đã lớn lắm. Tuy họ được báo trước
nhưng việc đã vượt ra ngoài dự liệu, nếu không nhờ Tiêu Như cảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.