LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 216

khí giữa dòng khua mái, thuyền đơn ngược sóng của Viên Thần
Long.

Không nói cái khác, văn võ đầy triều, dám trực tiếp đối kháng

với dục vọng của Tần Cối liệu được mấy kẻ?

Dám làm trái đương kim thiên tử cũng có mấy người?

Triệu Vô Lượng chán nản cảm khái.

Hồi lâu, Triệu Vô Lượng chán chường nói: “Vậy theo lời Hoa lão

đệ, cho dù võ công luyện tốt hơn nữa cũng không đủ để xưng anh
hùng?”

Nếu là như thế, kẻ học võ trong giang hồ nghìn năm nay, cái họ

theo đuổi há chẳng phải đều là ảo mộng rỗng tuếch sao?

Hoa Trụ vỗ nhẹ lên đùi. “Hoa mỗ lúc trước cũng cho là thế. Tuy

nghĩ vậy rất khó chấp nhận nhưng làm người trước phải biết liêm
sỉ rồi sau mới dũng được, ta xưa nay cũng cho rằng võ công của bản
thân xem như không tệ, sau khi nghĩ thông rồi mới biết bản thân
rốt cuộc là ai. Nhưng hôm nay, Hoa mỗ lại hiểu ra một lớp hàm
nghĩa khác của cái gọi là anh hùng rồi.

… Trong giang hồ không phải không có anh hùng, anh hùng

trong thế gian này, vốn không chỉ có một loại muốn tạo lập trật tự,
đối diện áp chế dục vọng. Ngoài dục vọng ra, còn có tịch mịch tựa
biển. Lần này Lạc Hàn tây lai, sở dĩ có thể dùng một thanh lợi kiếm
chấn động Giang Nam, tới ta cũng không thể không thú nhận Viên
lão đại cũng phải rúng động vì hắn, chỉ e là vì không ai nghĩ được
rằng một người có thể định cư nơi tái ngoại xa tít, gạt sạch dục vọng
dung tục, một mình tham ngộ nguyên sơ của trời đất, một mình đối
diện với tĩnh mịch tựa biển, một mình truy cầu cội nguồn võ học.
Kẻ hèn này chậm chạp, tới nay chưa được gặp Lạc huynh một lần,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.