LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 218

Lời quyết đoán này vừa dứt, vẻ tịch mịch trong mắt hắn càng

sâu thêm một chút, nhưng sau sự tịch mịch lại có một thứ khát vọng
của kẻ trẻ tuổi với trận Lạc - Viên đối chiến này. Triệu Vô Lượng
nhìn thứ nhiệt tình tuổi trẻ tuy cố sức trấn tĩnh nhưng không sao
khống chế nổi trong mắt Hoa Trụ, không biết vì sao lần đầu
tiên có cảm giác thừa nhận mình đã già để rồi phải ngưỡng mộ. Tuổi
trẻ thật tuyệt, lão đã không thể có lại thứ nhiệt tình đi đôi với sức
sống của tuổi trẻ tươi đẹp nữa rồi. Lẽ nào trong cuộc đời này, trong
giang hồ này thật sự đã không có kịch dư cho kẻ tuổi già suy tàn là
lão?

Triệu Vô Lượng nhìn xuống dưới thành - chiêng trống đã nổi,

tiếng phách thúc thôi, từng nhân vật đã hóa trang lên đài, như Văn
Hàn Lâm, như Kim Nhật Đàn… nhưng đây là vở kịch của người khác.
Một lão già cao tuổi như lão dù có cố sức lên đài, dù có làm tốt hơn
nữa thì trong mắt khán giả, thậm chí là trong mắt chính mình
chẳng qua cũng chỉ là một thứ cố sức tham dự, vừa đáng cười lại
đáng buồn mà thôi.

Bởi vì nhân vật chính đã định là người khác.

Vậy thì làm khách xem đi.

Nhưng làm khán giả, ta sẽ không có sức sống đủ để khơi dậy nhiệt

tình.

Vừa nghĩ tới đây, Triệu Vô Lượng bỗng có chút phẫn hận gã Hoa

Trụ đã vạch trần mộng mê của bản thân. Lão thà rằng bản thân
không nghe thấy những lời có vẻ bình hòa này của hắn, cũng
muốn để bản thân vẫn có thể một lòng một dạ chìm vào trong cuộc.

Ngoài cuộc, tịch mịch tựa biển. Vở kịch hay là thế, ta đã không

thể ở trong cuộc, tâm này sao cam, tình này sao đặng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.