LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 219

Đầu thành Thạch Đầu, Triệu Vô Lượng và Hoa Trụ đàm luận

anh hùng.

Nhưng ngoài thành Thạch Đầu còn có không ít cao thủ tồn tại.

Bọn họ liệu có thể đoán ra hai người đang nói gì chăng?

Văn Hàn Lâm yên lặng ngồi trên sườn núi.

Hắn bị Hoa Trụ chê là tiểu nhân nhưng nếu hắn nghe được lời

Hoa Trụ, có lẽ sẽ nhướng mày khinh thường mà cười lạnh một tiếng.
Kiến thức của hạng thư sinh, chẳng qua là kiến thức của hạng thư
sinh mà thôi. Quốc gia này, dân tộc này chẳng phải là cái mấy kẻ sĩ
hăng hái bay bổng, đoạn tuyệt nhân tình, áp chế dục vọng như bọn
họ có thể thấy tỏ. Bởi trong lòng hắn biết rõ, cái gọi là mấy nghìn
năm trí tuệ sinh tồn của dân tộc, mấy nghìn năm lịch sử tuyệt
chẳng phải do đám gọi là anh hùng viết lại. Đặc tính “tiểu nhân” mà
họ chê bai, mỉa mai thì không biết đã chôn bao nhiêu bậc anh hào
thậm chí còn kiệt xuất hơn Viên lão đại.

Anh hùng chỉ là thoáng chốc, lịch sử là do dân chúng cùng nô lệ

hèn yếu cùng gánh chịu, là do hạng biết tạo thế như hắn hưởng
thụ. Đồng thời, phần lớn cũng là do kẻ tiểu nhân viết lại.

Hắn chẳng ngại việc bị một đám người cho là tiểu nhân.

Vì trí tuệ của hắn nói cho hắn biết: Anh hùng chỉ huy hoàng

nhất thời, còn tiểu nhân và dục vọng thì vĩnh viễn hợp với đạo của
hắn.

Trong khu ruộng đối diện sông Tần Hoài, Lạc Hàn bỗng nói:

“Lắm lời vô ích, các ngươi xuất chiêu đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.