LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 324

Nhìn nhau chẳng thấy quen!

Người ma hai lối, từ nay về sau, nhìn nhau chẳng thấy quen

rồi sao? Hắn quả thật chưa từng để tâm tìm hiểu người con gái đó.
Thậm chí khi nàng chết rồi cũng một mực nén xuống, không dám
bi thống. Tiêu Như à Tiêu Như - Viên mỗ kiếp này phụ nàng sâu
quá!

Mãi tới hôm nay, hắn mới dám đau đớn sâu sắc mà nghĩ tới

nàng - nghĩ tới Tiêu Như: Tiêu Như điềm đạm, Tiêu Như tiêu sái,
Tiêu Như phong lưu thanh nhã nhưng dũng cảm kiên nghị ngàn vạn
người cũng khó bằng. Tiêu Như mà dù một sợi tóc, một nụ cười nhạt
cũng đều như hiện ra từ trong khói nước thời Lục Triều. Dù muôn
nhớ ngàn mong cũng khó cầu một khắc lại được bầu bạn cùng
nàng rồi!

Lòng Viên lão đại đau thương tựa bỏng. Uổng cho hắn lúc trước

gọi tâm pháp của mình là Ưu năng thương nhân

(56)

. Đúng thật, Ưu

năng thương nhân! Hôm nay hắn mới biết được cái gì là Ưu năng
thương nhân! Cổ họng hắn đau tức, đau tới tột bậc chính là sự câm
lặng, mà tất cả nỗi khóc than đều không phát ra ngoài mà là gào xé
trong thâm tâm. Cơn khóc thầm đó giống một trận gió cuốn
phăng mà qua, đời này, dù hắn có mặc sức gọi cũng không kéo lại
được mảnh tay áo rộng kia.

Tiêu Như đã khuất, dù hận muôn vàn sao chuộc?

Đời này dẫu dài, dẫu hận muôn vàn sao đủ?

Viên lão đại nấc nghẹn trong lòng, hắn ngơ ngác rút trong người

ra một tấm lụa trắng, đó là tuyệt bút Tiêu Như để lại, là nàng sớm
soạn từ ngày hắn phụ ước trong miếu cổ nơi bến Thuận Phong.
Viên lão đại một mực không nỡ xem. Nếu biết đời này chốc
thoáng, sống chết khó ngờ, trong khoảnh khắc nàng đã từ bờ này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.