LOẠN THẾ THỊNH SỦNG - Trang 179

Trong mắt Kỳ Mạch xẹt qua tia phong mang: “Nói như vậy bổn vương

còn phải cảm ơn ngươi thủ hạ lưu tình?”

“Vi thần không dám! Vi thần được toàn quyền trông coi mấy vạn cấm vệ

quân nên tự biết chừng mực.” Trên mặt Tư Đồ Chấn nhìn như khiêm
nhường nhưng lại cường điệu hắn đang nắm giữ binh quyền cấm quân.

Không biết có phải lời nói của Tư Đồ Chấn có tác dụng,trên khuôn mặt

trắng nõn như ngọc của Kỳ Mạch thần sắc hơi hòa hoãn,giọng nói cũng trở
nên ôn hòa khách khí hơn: “Tư Đồ thống lĩnh mau mau đứng lên.Xem như
nể tình bổn vương,thống lĩnh hãy thả hết mọi người trong Bắc Uyển đi.Lần
này xem như bổn vương thiếu ngươi một nhân tình,ngày khác nhất định sẽ
tự mình đến cám ơn.”

Trong mắt Tư Đồ Chấn lóe lên tốt sắc,đứng dậy phủi phủi tro buội trên

vạt áo choàng,nói: “Nếu vương gia đã mở miệng,vi thần tự nhiên tòng
mệnh.”

Kỳ Mạch xoa cằm cười,mí mắt cụp xuống che lại lãnh ý trong mắt,tránh

sang ôm lấy thiếu nữ bị thương trong ngực,đang lúc mọi người lên tiếng
cung tiễn dẫn đầu một bước ra khỏi thiết lao.

“A Lỗ,truyền thái y.”

“Dạ,Vương gia!”

Lúc này nam nhân bị trói trên khung sắt da tróc thịt bong ngẩng đầu

lên,mở to đôi mắt thâm thúy đầy máu,mắt nháy cũng không nháy nhìn
người bị Khiêm Tiểu vương gia ôm vào trong ngực cho đến biến mất trong
tầm mắt.

Bên nay đoàn người Khiêm Tiểu vương gia mới rời khỏi thiết lao thì bên

khác lại nổi giận vội vả chạy đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.