Nhưng khi theo ánh mắt Diệp Hòa nhìn lại,Tú Thiểu Thược nhất thời
ngậm miệng,chỉ thấy đối diện phía sau cây hòe rõ ràng hiện lên cây phi tiêu
huyền thiết sáng chói.Phi tiêu này hiển nhiên nhắm về phía Tú Thiểu
Thược,nếu không phải một quyền vừa rồi đánh cho y khom lưng,hậu quả
thật không thể tưởng tượng nổi.
“Không tốt! Có thích khách!”
“Mau! Bảo vệ thiếu gia!”
Theo đám hộ vệ tùy tùng kinh hô,chỉ thấy bốn phía trên cây rối rít nhảy
xuống sát thủ che mặt,tay cầm đao kiếm tập trung nhào về phía Diệp Hòa
đánh tới.Diệp Hòa nhăn lại chân mày,tập trung tinh thần làm tốt chuẩn bị
nghênh đón kẻ địch,lại không nghĩ tới Tú Thiểu Thược bỗng nhiên sải tay
ôm chặt cả người nàng,lấy khí thế anh hùng cứu mỹ nhân tình thâm cắt
nang: “Hòa Hòa nàng đừng sợ,ta sẽ bảo vệ nàng,bọn họ muốn giết thì cứ
giết ta đi!”
Trong đầu Diệp Hòa vang lên thanh âm bùm bùm như bị thiên lôi
đánh,hai cánh tay của nàng bị Tú Thiểu Thược vòng thật chặc,cả người
cũng không thể động đậy,mắt thấy lưỡi dao sắc bén càng trong tay thích
khách ngày càng gần,Diệp Hòa giận không kềm được,trong đầu chỉ có một
suy nghĩ —— Tú Thiểu Thược,đồ ngốc này,những người kia là thích khách
đấy?
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc một ánh sáng chớp lên,Diệp Hòa nhanh
nhẹn giơ lên đầu gối một cước đá vào vật yếu ớt giữa hai chân Tú Thiểu
Thược,ngay sau đó nhân lúc y khom người,một khuỷu tay đánh gục y,rốt
cục thoát khỏi y “bảo vệ”,một giây sau liền lắc mình tránh thoát nguy hiểm
lưỡi đao do thích khác vung tới,Diệp Hòa dùng cầm nã thủ trở tay bắt được
tay người nọ,dùng sức gập lại liền túm lấy binh khí của y cùng đọ sức cùng
đám thích khách chung quanh.