“Ai nha,dù sao chính là chết rồi!” Hài tử có chút tức giận thét lên,bất
mãn chu môi: “Vậy đến phiên ngươi,ngươi nói đi!”
Tú Thiểu Thược không chút nghĩ ngợi liền hé miệng kể: “Ngày trước có
một kẻ ngốc,hắn bò lên một cây đại thụ rất cao rất cao,vốn nghĩ hái trái cây
để ăn,không ngờ lại không cẩn thận té bị thương.”
Hài tử nhất thời giận đến ngước cao quai hàm,kêu lên: “Không thể nói
giống nhau!”
Bị mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn,Tú Thiểu Thược lẽ thẳng khí
hùng phản bác: “Ngươi nói hắn chết còn ta nói hắn bị thương,không
giống.”
“Ngươi chơi xấu!” Hài tử kêu to.
“Ta không có!”
“Ngươi chơi xấu!”
“Ta không có!”
“Ngươi không có!”
“Ta chơi xấu!”
Hài tử nhất thời vui vẻ vỗ tay: “Xem đi,ngươi thừa nhận ngươi chơi xấu
xa.”
Khuôn mặt của Tú Thiểu Thược vốn sáng lạn thoáng cái suy sụp,hổn hển
nhìn chằm chằm tiểu bất điểm.Diệp Hòa nhìn Tú Thiểu Thược như đại hài
tử cùng tiểu hài tử Viên Viên đùa bỡn vui vẻ,trên mặt không nhịn được
nhoẻn nụ cười.