LOẠN THẾ THỊNH SỦNG - Trang 291

Đột nhiên bị mọi người nhìn chằm chằm Kỳ Mạch khẽ nhíu mày nhưng

không có cự tuyệt,không biết nghĩ ra chuyện gì khuôn mặt tái nhợt hé ra nụ
cười,chậm rãi mở miệng: “Ngày trước có một kẻ ngốc.” Nói đến đây khuôn
mặt nghiêng qua,con ngươi như hắc ngọc lẳng lặng nhìn Diệp Hòa,trong
mắt tối tâm khó có thể thân cận: “Hắn bắt được một con mèo hoang móng
vuốt sắc bén,vốn muốn thuần phục nó,không ngờ cuối cùng lại thích con
mèo hoang kia.”

Thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi như dòng nước chảy róc rách,trong đầu

Diệp Hòa lại như có tiếng sấm tạc,trong nháy mắt nghe ra hàm ý trong lời
nói đó.Khuôn mặt cứng ngắc sau lại nóng lên,chột dạ cúi thấp đầu làm bộ
như rót rượu,chật vật tránh ánh mắt khóa chặt lại nàng.Trải qua nhiều
chuyện,cho dù Diệp Hòa chậm lụt đi nữa cũng phát hiện tình cảm hắn dành
ình,chỉ là không thể thản nhiên đối mặt mà thôi.Nhưng trăm triệu lần không
nghĩ tới,tôn quý như hắn thế nhưng có thể thẳng thắng như vậy......

Không biết nghe ra mập mờ trong lời nói kia hay nhận thấy sự khác

thường giữa hai người mà không khí trở nên ngượng ngùng.Tú Thiểu
Thược cũng sửng sờ, ngay sau đó cười đùa như cũ,cố ý bới móc chế giễu:
“Không nghĩ tới Khiêm vương gia xưa nay hỉ nộ vô thường tính tình thô
bạo thế nhưng cũng biết nói đùa,hôm nay gặp được,Tú mỗ thật mở rộng
tầm mắt.”

Sắc mặt Kỳ Mạch lại rất bình tĩnh,không mặn không nhạt nói: “Bản thân

Tú thiếu gia chính là truyện tiếu,mỗi ngày chỉ cần nhìn gương là có thể thấy
được cần gì phải mở rộng tầm mắt?”

Nghe nói như thế,Diệp Hòa mới uống một ngụm rượu suýt nửa phun

ra.Hai người này công lực đả kích người khác thật thâm hậu,đúng là núi
cao còn có núi cao hơn.

Tuy đấu võ mồm nhưng cuối cùng cũng đã phá vỡ trầm mặc.Bàn tay

Diệp Hòa bỗng nhiên căng thẳng,cúi đầu liền thấy Viên Viên kéo ống tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.