áo của nàng.
Như cảm thấy Diệp Hòa là người dễ nói chuyện nhất,khuôn mặt mũm
mĩm của đứa bé tràn đầy chờ đợi,nghiêng đầu thích thú đề nghị: “Tỷ tỷ,kể
xong chuyện cười, chúng ta hát đi,được không?”
Còn tiếp? Diệp Hòa hơi cau mày cúi đầu nhìn tiểu bất điểm kia,nghiêm
túc nói: “Viên Viên,trời sắp tối rồi,nhóc nên trở về nhà đi.” Trong mắt đứa
bé nhất thời hiện lên lo lắng,vội vàng lắc đầu,thấp giọng cầu khẩn: “Không
nên,Viên Viên muốn chơi thêm một lát.”
Đôi mắt to điềm đạm đáng yêu của bé làm người đau lòng,nhưng lần này
Diệp Hòa không mềm lòng gật đầu đồng ý,hạ thấp thanh âm nói: “Viên
Viên nghe lời,nếu không về nhà phụ mẫu nhóc sẽ lo lắng,huống chi hiện tại
sắc trời không còn sớm,chúng ta cũng phải đi.”
Trong mắt đứa bé phiếm nước,cẩn thận hỏi thêm một lần: “Chơi với ta
thêm một lát nửa không được sao?”
Dừng một chút Diệp Hòa đang muốn tiếp tục mở miệng khuyên nhủ,lại
nghe thấy bên tai vang lên thanh âm mang theo lãnh ý: “Ngươi rốt cuộc là
người nào? Quấn chúng ta có mục đích gì?”
Nghe được Kỳ Mạch chất vấn,trên mặt hài tử sợ hãi.Diệp Hòa kinh ngạc
xoay mặt nhìn về phía nam nhân bên người,chạm phải đôi tròng mắt đen
bóng lại theo bản năng tránh đi,hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Kỳ Mạch lẳng lặng liếc nàng một cái tựa hồ có tức giận xen lẫn thất
vọng nhưng rất nhanh khôi phục như bình thường.Ánh mắt chuyển hướng
ngón tay nắm chặc chéo áo,khuôn mặt hiện ra bất an,trong mắt xẹt qua một
tia tàn khốc: “Tuy ngươi bên ngoài mặc bố y bình thường nhưng bên trong
lại là tơ lụa thượng hạng,sao có thể là đứa nhóc con nhà bình thường?Mặc
dù Tây giao phong cảnh không tầm thường nhưng chỗ này hoang vu,một
đứa nhóc như ngươi sao có thể tự mình đến đây? Ngươi rất vui vẻ bảo