LOẠN THẾ THỊNH SỦNG - Trang 304

Diệp Hòa không có cảm thấy bất kỳ khó chịu,vừa chống đở thích khách

vừa lắc đầu nói: “Không cần lo lắng.”

Tên đầu lĩnh bị đau đến da thịt vặn vẹo nhưng cũng cố cười lên,lấy ra

một chiếc bình hình dạng hồ lô,ác độc nói: “Không cần lo lắng sao? Đó là
độc Lão Tử mới vừa lấy ở Miêu Cương đấy,còn đây là giải dược thế gian
này chỉ có một,tiểu cô nương cứ đợi đến cả người thối rữa mà chết đi.”

Kỳ Mạch mâu quang chợt lóe,nheo lại mắt phượng nguy hiểm,giận giữ

nói: “Đem giải dược cho ta!”

Chỉ một lúc phân tâm,một gã thích khách chợt cầm trường kiếm đâm vào

bụng hắn,trong khoảnh khắc máu tươi xông ra.Diệp Hòa trong bụng lộp
bộp vang lên,vừa lúc rút đao đâm vào cổ tên thích khách,xoay tròn kéo ra!
Máu tươi nhanh chóng vọt theo,cả động tác làm liền một mạch sắc bén dị
thường!

Nhưng Kỳ Mạch lại không bận tâm áo bào bên hông nhuộm đỏ máu

tươi,mắt lạnh nhìn đầu lĩnh hắc y nhân,âm trầm quát lên: “Đem giải dược
giao ra đây!”

Mà tên đầu lĩnh hiển nhiên còn ghi hận chuyện Kỳ Mạch chém ngón tay

của hắn,ngông cuồng nói: “Muốn à? Có bản lãnh thì tự mình đi lấy đi!”

Vừa nói xong không thèm để ý phất tay ném về hướng vách đá,chiếc

bình hình dạng hồ lô liền rơi xuống khe núi sâu không thấy đáy,nói thì
chậm nhưng xảy ra rất nhanh,nhanh đến Diệp Hòa chỉ cảm thấy hoa
mắt,chưa kịp ngăn cản thì một bóng người màu tím lóe lên rồi nhảy thật
cao,đưa tay tiếp được bình dược giữa không trung.Nhưng tên đầu lĩnh kia
vốn không muốn để hắn dễ dàng lấy được giải dược,phải biết lúc này trời
đổ mưa to vách đá là nơi thấm đầy rong rêu cũng là nơi trơn trược
nhất,chiếc bình cố ý ném về phía sườn đồi,dù tốc độ có mau hơn nữa,sau
khi đưa tay tiếp được bình dược thì đã không thể quay trở lại.Chuyện phát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.