LOẠN THẾ THỊNH SỦNG - Trang 322

tùy tùng thấy vậy trợn mắt hốc mồm, đây là thiếu gia hồ nháo hoang đường
tùy hứng nhà bọn họ sao? Khi nào trở nên tỉ mỉ biết quan tâm thế rồi?

Đêm còn rất dài, giọt nước lạnh như băng từ trên trời giáng xuống, cơn

mưa to đã kéo một thời gian dài đáng lý đã ngưng không ngờ tích tách rơi
xuống, đuốc trong tay cấm quân nhanh bị nước mưa phủ lên khiến ngọn lửa
lúc sáng lúc tối, theo mưa ngày càng lớn không ít ngọn đuốc bị dập tắt, ánh
sáng trên núi hoang dần dần trở nên mờ ảo.

Một đám tùy tùng thấy trời đổ mưa to, tranh thủ khoác áo choàng lên

đỉnh đầu hai người Tú Thiểu Thược che mưa cho bọn họ, thế nhưng nước
mưa rất nhanh thấm ướt cả áo choàng.

Diệp Hòa bị nước mưa lạnh lẽo kích thích, nhờ có thuốc trị thương nên

có dấu hiệu ngừng đau, vết thương trên người cũng đỡ hơn, khí lực cũng
dần dần khôi phục, chậm rãi mở mắt liền thấy mấy tên cấm vệ từ vách đá
bò lên, bước nhanh chạy đến quỳ xuống bên cạnh đầu lĩnh. Dưới tiếng mưa
tí tách gián đoạn thỉnh thoảng tục nghe thấy thanh âm hồi báo tương tự:
“Bẩm! Thuộc hạ chúng tôi dọc theo dây xuống tận xuống đáy vực, mưa rơi
quá lớn...... chung quanh lại một mảnh tối đen...... hiện tại vẫn chưa tìm
được vương gia.”

“Hòa Hòa, nàng tỉnh rồi!” Tú Thiểu Thược vui mừng réo lên nhưng Diệp

Hòa như không nghe thấy, cố gắng chống thân thể muốn đứng lên.Tú Thiểu
Thược nổi cáu vội vàng kéo lại nàng hỏi: “Hòa Hòa, nàng muốn làm gì?”

Gương mặt của Tú Thiểu Thược mang theo ửng đỏ, hai tay đã nóng rần

nhưng Diệp Hòa không phát hiện, hất ra tay y, trực tiếp kéo lê người đi đến
bên cạnh mấy tên cấm vệ, ngoắc ngoắc người nọ đến,giọng nói yếu ớt lạnh
đáng sợ: “Tìm không được? Trên vách đá...... không có sao?”

“Thuộc hạ chúng tôi đã tìm kỹ,trên vách đá không có một bóng người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.