LOẠN THẾ THỊNH SỦNG - Trang 334

Đối mặt y ôn hòa thể thiếp đút từng muỗng, trong bụng Diệp Hòa cảm

thấy ấm áp. Nếu đổi lại lúc trước bát gia cả đêm nhìn nàng, động tác thân
mật quan tâm nàng, nàng chắc chắn mừng rỡ không dứt nhưng hiện tại
trong lòng nàng chỉ lo lắng vết thương của Kỳ Mạch, chậm chạp không
cách nào há mồm ăn cháo, cuối cùng xa cách nhận lấy chén cháo trong tay
y bối rối nói: “Ta...... ta tự mình ăn.”

Nhìn động tác của nàng,trong mắt bát gia lóe lên tia khác thường rất

nhanh chuyển sang thoải mái. Cầm qua quải trượng đặt bên cạnh, chậm
chạp đứng dậy nhẹ giọng nói: “Ta phải đi rồi, trời đã sắp sáng ta ở lại e
rằng không hay.Nàng ăn xong nghỉ ngơi một chút dưỡng tốt vết thương,
rãnh rỗi ta sẽ trở lại thăm ngươi.”

Diệp Hòa gật đầu nhưng bát gia đi đến cửa đột nhiên dừng lại, do dự chỉ

chốc lát giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên.

“Hòa Nhi.” Y không quay người lại chẳng qua thấp giọng nói: “Nàng là

cô gái kiên cường nhất tốt đẹp nhất mà ta từng gặp, nàng vốn là người tính
tình không câu chấp như làn gió không chịu trói buộc.Nếu không phải ta
nàng sẽ không bị kéo trong vẫn đục tranh chấp hoàng cung, ngày ngày cẩn
thận lo lắng đề phòng, nhiều lần rơi vào hiểm cảnh, tất cả đều do Kỳ Tử Phỉ
ta vô năng, không cách nào mang cho nàng cuộc sống tươi đẹp yên bình.”

“Là ta tự mình chọn không trách được ngươi.” Diệp Hòa lắc đầu thấp

giọng nói. Trong bụng có chút nghi ngờ, bát gia vì sao bỗng nhiên nói đến
vấn đề này?

“Mấy ngày nay khổ nàng rồi.” Bát gia chống quải trượng không nhúc

nhích đứng ở cạnh cửa, giọng nói thật tình mang theo chờ đợi như đang nói
với nàng lại như tự mình lẩm bẩm: “Đợi thêm mười ngày,ta sẽ không cần
sống trong đề phòng thế này......”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.