LOẠN THẾ THỊNH SỦNG - Trang 332

……………….

Trong không gian yên tĩnh,ánh trăng xuyên thấu qua hai ngón tay rời đi,

cô gái trên giường sắc mặt trắng bệch đôi môi tái nhợt, rõ ràng hai mắt
nhắm nghiền bất tỉnh nhân sự nhưng mi tâm nhẹ nhàng nhíu lại không biết
lo lắng cái gì, cô gái dung nhan thanh lệ như tuyết tiều tụy không chút
huyết sắc nhưng đôi môi khẽ nhếch để lộ quật cường cùng bền bỉ làm cho
người ta động dung.

Một đôi bàn tay to thon dài trong suốt thuần khiết chậm rãi đưa về phía

gương mặt cô gái như mang theo vô hạn yêu thương cùng đau lòng bỗng
nhiên dừng lại, bồi hồi do dự hồi lâu cuối cùng nhẹ nhàng rơi vào bên cạnh
gò má, ngón tay gầy gò ôn nhu vỗ nhẹ lên khuôn mặt. Không biết qua bao
lâu, mí mắt cô gái khẽ nhúc nhích, lông mi run rẩy,trong cơn mê mang
vùng vẫy đấu tranh Diệp Hòa rốt cục mỏi mệt lấy lại ý chí khiến bản thân
mở mắt, hoảng hốt nhìn màn lụa trên đầu, trong lúc nhất thời không biết
bản thân đang ở nơi nào, song nhìn trên người đắp chăn bông quen thuộc,
Diệp Hòa rất nhanh nhận ra nàng đang ở trong phòng Hạ Phủ.

Ý thức được bên cạnh có người, Diệp Hòa lúc cảnh giác nghiêng đầu

nhìn lại, một giây sau liền giật mình.

Ngồi đầu giường là một nam tử thân mặc trường sam mộc mạc đơn giản,

vải vóc không phải dạng đắt tiền nhưng có một loại khí chất thanh cao
chậm rãi khuếch tán, trong con ngươi một mảnh ôn hòa, vẻ mặt bình thản
yên lặng, khuôn mặt hết sức bình thường không hiển quý, thậm chí tiều tụy
gầy gò, tóc mai lốm đốm trắng nhưng đôi mắt lại trong suốt lạ thường như
biển sâu mênh mông mà thâm thúy bao dung vạn vật, rồi lại mang theo
tang thương nói không nên lời.

“Tỉnh?” Nam tử khẽ mỉm cười, ánh mắt lẳng lặng nhìn nàng.

Diệp Hòa chống giường hẹp muốn ngồi dậy, kinh ngạc hô: “Bát gia?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.