LOẠN THẾ THỊNH SỦNG - Trang 369

“Nhi thần tuân lệnh.” Kỳ Mạch lập tức chấp tay đáp, nói xong liền nhờ

tùy tùng đở đứng dậy trực tiếp hướng ngoài điện sải bước. Hắn rời đi mang
đến bao nhiêu sóng gió, trong điện mọi người ngồi nghiêm chỉnh chờ đợi
kết quả thẩm tra, tâm tình trầm trọng sốt ruột, chỉ sợ làm không tốt tối nay
vô cùng có khả năng chuyện vui biến thành tang sự, kết minh thành kết thù,
hậu quả thiết tưởng không chịu nổi......

Ra khỏi đại điện, Kỳ Mạch đôi mắt đen nhánh uyển nhược hàn đàm

phiếm lãnh ý còn có ẩn chứa lo lắng, không để ý vết thương chưa lành, bỏ
đi xe ngựa thoải mái mang theo A Lỗ cùng mấy tên hộ vệ tùy tùng dọc theo
ngõ sâu giục ngựa trở về phủ, nhìn một đám nô bộc chờ chực trước đại môn
Khiêm vương phủ, còn chưa xuống ngựa liền trầm giọng hỏi: “Vương Phi
vẫn chưa về sao?”

Thấy chủ tử sắc mặt khó coi, quản gia không dám chậm trễ, vội vàng

khom người trả lời: “Các nô tài ở chỗ này cung nghênh hồi lâu, mãi vẫn
không thấy vương phi trở về, nô tài nghi xảy ra chuyện bất trắc mới vội
vàng phái người vào cung bẩm báo ngài.”

“Truyền lệnh xuống.” Ánh mắt Kỳ Mạch trở nên u ám, trầm giọng phân

phó: “Triệu tập mọi người tìm kiếm khắp nơi trong thành, bất cứ giá nào
cũng phải nhanh tìm được vương phi!”

“Tuân lệnh, vương gia!” A Lỗ cất giọng đáp.

Cũng vào lúc này lại có một gã gia phó từ bên trong phủ vội vã chạy đến

bên cạnh sườn ngựa Khiêm Vương cưỡi đem hai tay giơ lên cao cao: “Bẩm
báo vương gia...... Không biết người nào đem thứ này ném vào trong
viện......”

Kỳ Mạch lông mày khóa chặc, cầm qua bao quần áo phất tay mở ra, nhất

thời con ngươi trừng lớn, lồng ngực phập phồng, ức chế tức giận dâng lên,
cả người tản mát ra lệ khí như bóng tối ùn ùn kéo đến cắn nuốt hết thảy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.