“Gia, đã đến lúc.”Nhìn một chút sắc trời, Hạ Niên Đức thanh âm khó nén
kích động nói: “Hoàng cung đại loạn, chiến sự tương khởi, cấm quân cũng
đã dời đi, cửa thành mở rộng đây quả thật là thời cơ tốt của chúng ta. Dưới
mắt hết thảy sự vụ đều đã chuẩn bị thỏa đáng, đám người tiếp ứng chúng ta
cũng đã chờ sẵn ngoài thành, chúng ta cần phải đi.”
Bát gia giương mắt nhìn về phía cửa thành, giọng bùi ngùi:”Tiên sinh,
những năm gần đây ngươi cùng không ít đồng bào Hác Khấu đổi tên đổi lại
họ xa xứ tiềm phục tại Đại Kỳ, cực khổ cho ngươi rồi.”
“Thuộc hạ không coi là đâu.” Hạ Niên Đức lắc đầu, tôn kính nói: “Ngài
là hậu nhân duy nhất của Vân Na công chúa cũng là hi vọng của Hác Khấu
Vương. Đại vương vẫn tin chắc ngài có thể dẫn dắt Hác Khấu chúng ta thâu
tóm Đại kỳ.”
“Đại Kỳ là nơi ta sinh ra và lớn lên.” Bát gia nhàn nhạt nói, giọng có
chút lưu luyến.
“Gia, ngài đừng quên Vân Na công chúa vì tiên hoàng Đại Kỳ không tiếc
cùng trở mặt Đại vương, bỏ đi thân phận công chúa rời khỏi tổ quốc đi đến
Kỳ quốc xa xôi, nhưng tiên hoàng Đại Kỳ lại bởi vì nàng là người của Hác
Khấu không những không cho nàng danh phận, còn an trí nàng ngụ ngoài
viện chẳng quan tâm, cho đến công chúa mắc bệnh buồn bực mà chết mới
đón ngài vào hoàng cung, bởi vì ngài không có mẫu phi nên người trong
cung còn bí mật truyền tin ngài từ cô gái thanh lâu sinh hạ, đây là chuyện sĩ
nhục cỡ nào a?” Hạ Niên Đức phận nộ kích động hống to “Đại kỳ đều là
người bạc tình bạc nghĩa không đáng giá đế ngài nhớ thương. Gia, chúng ta
đi thôi, đại vương rất nhớ ngài.”
“Tốt, chúng ta đi gặp ngoại công.” Bát gia thoải mái nói, vung lên roi
ngựa hét to: “Đi.”