Nhìn bộ dạng nàng ôm lấy mình cười khúc khích, Kỳ Mạch sắc mặt khá
hơn một chút nhưng nghĩ đến nàng không thể bảo vệ tốt mình để bản thân
rơi vào hiểm cảnh, cảm xúc khẩn trương lo lắng ảo não vừa mới dập xuống
bỗng bừng cháy, oán hận không tiêu tan trừng nàng một cái, nghiến răng
nghiến lợi mắng tiếp: “Nữ nhân ngốc, ta thật muốn bóp chết nàng.”
“Ta...... Ô ô......” Diệp Hòa ngẩn ra, trong đầu nghĩ không phải ai cũng
Cửu hoàng tử tính tình âm tình bất định hay thay đổi sao, quả nhiên không
sai, một giây trước rõ ràng nói muốn bóp chết nàng, một giây sau lại hung
hăng hôn môi nàng.
Nụ hôn của hắn hết sức nóng bỏng ra sức mút sâu, hơi thở tầng tầng lớp
lớp bao quanh nàng mang theo nhu cầu cấp bách phát tiết rồi lại như cuồng
phong bạo vũ đua nhau cuốn tới. Diệp Hòa cảm thấy cả người nhanh chóng
nóng lên, đầu choáng váng mơ hồ như lửa cháy gặp củi khô đồng loạt bốc
cháy hừng hực, cảm giác nóng cháy trong người vừa rồi bị nước lạnh đè
xuống giờ lại lủi lên. Diệp Hòa thở hắt ra, ánh mắt mơ màng hé ra một khe
hẹp, thấy được đôi môi đỏ mọng khẽ mở, tiên diễm ướt át như trái cây
mọng nước làm cho người ta muốn mạnh mẽ mút lấy nó cắn lên nó, sống
mũi của hắn rất cao, làn da rất mịn, đuôi lông rất anh tuấn, khóe mắt rõ
ràng đang nhếch lên, một khuôn mặt gợi cảm như vậy đang tản mát ra vô
hạn hấp dẫn nàng.
Dần dần Diệp Hòa hóa bị động làm chủ động, nhu cầu cấp bách mong
muốn được an ủi quấn lên người hắn, bàn tay nóng ấm dọc theo vạt áo của
hắn trơn vào, xuyên qua áo trong mò tới lồng ngực co dãn bền chắc cảm
giác nóng hầm hập, trơn mượt...... thân hình của hắn thật tốt, mềm dẻo mà
thon dài.
Kỳ Mạch rất nhanh nhận thấy được dị trạng của nàng, đè lại bàn tay sờ
loạn của nàng, cau mày hỏi: “Nàng làm cái gì?”