chặc hàm răng nói không ra lời, ánh mắt vẫn lo lắng nhìn Da Tô quỳ trên
mặt đất, nhất thời thỏa hiệp nói: “Được rồi, nàng trước đừng nóng vội, ta
không giết y, giờ ta lập tức đưa nàng trở về doanh tìm quân y.”Vừa nói
cánh tay cường tráng có lực ôm ngang cả người nàng, muốn sải bước đi, ở
bên cạnh binh lính khó xử xin chỉ thị: “Tướng quân, Bắc gia vương tử này
phải xử lý thế nào......”
“Trói lại đưa về quân doanh, phái người trông coi!”
“Tuân lệnh”
Trong trướng thoáng mát rộng rãi, ngọn đèn dầu được thắp sáng ngời,
Diệp Hòa nằm trên giường phủ da thú, sắc mặt mỏi mệt, cổ tay nhỏ nhắn
trắng ngần vô lực rũ xuống, được vị quân y tuổi trên năm mươi bên cạnh
cẩn thận bắt mạch, thỉnh thoảng nhìn xem sắc mặt, cứ thế qua lại nhiều lần
như muốn xác nhận điều gì.
Kỳ Mạch một thân áo bào nhiễm bụi đất không kịp đổi túc trực canh giữ
bên cạnh, mất kiên nhẫn đi đến hỏi: “Thế nào? Có gì đáng ngại không?”
Lão quân y chẩn đoán bệnh xong thu tay lại, lập tức đứng dậy cung kính
quỳ trên mặt đất nói: “Chúc mừng điện hạ! Chúc mừng vương phi! Mạch
tượng của Vương phi là hỉ mạch chắc chắn không sai!”
“Hỉ mạch?!” Kỳ Mạch thần thái vốn bình tĩnh trong nháy mắt vỡ tan,
một bước xa chạy đến phía trước, thân phận vương giả gì đó đều bị vứt
không còn một mống, vươn ra hai tay tự mình đở dậy quân y quỳ trên mặt
đất: “Ông nói thực sao? Nàng có tin vui?”
Quân y sợ đến hoảng loạn, vội vàng chắp tay nói: “Hồi bẩm điện hạ, lão
phu làm nghề y nhiều năm hỉ mạch tuyệt không nhìn lầm, vương phi đã
mang thai hơn một tháng.”