Ứớc chừng rốn nửa canh giờ mới xử lý tốt mấy chỗ nứt da.Sau khi bày
châm tiếp đó bày cứu,người nọ đem gừng cắt thành lát chia ra đặt lên mặt
tổn thương do giá rét.Lại đem sợi ngải cứu sắp đặt cạnh miếng gừng,mỗi
lần cách chốc lát,bàn tay to linh hoạt khẽ di động qua lại miếng gừng.
Hình Lôi đứng bên cạnh nhìn động tác cẩn thận cùng thần sắc nghiêm
túc của chủ tử không khỏi âm thầm kinh hãi.Chủ tử từ trước đến giờ không
thích quản chuyện người khác làm việc âm điệu thấp,nhớ tới lần trước xuất
hành trên đường thấy hơn mười người dân chúng bình thường từ nông thôn
đi đến trấn trên kiếm sống bất hạnh gặp thổ phỉ,mắt thấy nam nhân bị tàn
nhẫn chém giết,nữ tử thì bị giày xéo cưỡng hiếp,nhưng lúc đó dù những
người đó đau khổ cầu khẩn thế nào chủ tử không hề nhíu lấy chân mày một
lần,cũng không hạ lệnh xuất thủ giúp đỡ,chỉ hờ hững phân phó mọi người
tiếp tục lên đường.
Nhưng lúc này chủ tử không chỉ ra tay tương cứu còn không ngại bẩn tự
mình giúp nàng châm cứu đây chuyện chưa từng có.Chẵng lẻ...... Chẳng lẽ
ngài ấy có ý với thiếu nữ này?
“Bát gia.” Do dự hồi lâu Hình Lôi cân nhắc mở miệng,cung kính thấp
giọng nói: “Đã qua hai ngày.Mỗi ngày ngài đều châm cứu cho vị cô gương
ấy,số gừng mang theo phần lớn cũng đã nấu súp cho cô nương ấy
uống,dùng lửa than sưởi ấm cũng không ít nhưng cô nương ấy vẫn không
có dấu hiệu tỉnh lại,nô tài sợ rằng cô ta chịu không nổi nữa.”
Nói xong Hình Lôi còn cẩn thận quan sát thần sắc chủ tử,thấy hắn sắc
mặt như thường lại như có phần không vui cũng không dám lên tiếng nói
tiếp.
Hết thảy vì đại cục,Hình Lôi kiên trì tiếp tục nói: “Bát gia,xin thứ cho nô
tài lắm mồm,lộ trình chúng ta trở về thành ước chừng còn ba ngày,số gừng
cùng lửa than chúng ta còn cũng không còn bao nhiêu nhưng miễn cưỡng