Hai tỳ nữ nhìn thiếu nữ thanh tú ngồi trên xe lăn da mịn thịt mềm(trói gà
không chặt) trong mắt không tin nổi,hai người liếc mắt nhìn nhau một lát
mới trăm miệng một lời cung kính gọi: “Diệp Hòa cô nương.”
Diệp Hòa thở dài không bận tâm sửa đúng,nếu hai nha đầu này không
ngại mệt gọi thêm hai chữ,nàng là người nghe cần gì lo lắng?
Cả tòa nhả tổng thể giống nhau,cách bài trí mỗi phòng cũng hết sức đơn
giản thậm chí có thể nói keo kiệt,có một giường,một chiếc bàn,hai ghế,một
tủ còn có một bàn trang điểm,giường mặc dù không lớn nhưng chăn bông
phía trên đều là mới.
Sắc trời dần dần tối,hai nha đầu đem hai đĩa thức ăn cùng một chén cơm
lớn đưa đến trong phòng Diệp Hòa,đây là lần đầu nàng tới thời đại này nhìn
thấy món ăn nóng hầm hập,mặc dù không phải sơn trân hải vị gì đó nhưng
làm nàng kích động suýt nữa đỏ vành mắt,mặc dù cơm có chút cứng,thức
ăn cũng không ngon lắm,nàng vẫn như tám đời chưa được ăn lấy khí thế
hoành tảo thiên quân đem thức ăn chén sạch sẻ.
Hai nha đầu nhìn nàng ăn như hổ đói,ăn không chút khí chất,cả đám đều
ngây ngốc trừng lớn mắt,khi thấy trên mặt Diệp Hòa dính một hạt cơm,thế
nhưng còn lấy tay gỡ ra hạt cơm bỏ vào trong miệng nuốt vào khiến mọi
người kinh ngạc đến cười toe toét.
Diệp Hòa đem thức ăn quét sạch ngẩng đầu lên,lúc này mới phát giác hai
nha đầu nhìn đến ngây người,nhún vai cười khổ nói: “Cái ngươi đã tin
tưởng ta không phải là tiểu thư quý giá gì rồi đúng không?”
Hai nha đầu xì một tiếng đồng loạt bật cười,Diệp Hòa cũng nhịn không
được nữa cười,không khí nhất thời thoải mái hơn.
Diệp Hòa thấy các nàng không câu nệ liền cười hỏi: “Còn chưa biết hai
người các ngươi gọi là gì nha?”