LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 124

“Anh yêu em,” anh thì thầm. “Cassandra, anh yêu em. Lấy anh nhé?”

Anh lướt môi xuống cổ, xuống ngực cô trong khi Sandy chiến đấu

chống lại làn sóng thất vọng đe dọa nhấn chìm mình. McCade không còn
tỉnh táo. Mình biết anh đang say, vậy tại sao ngay từ đầu mình lại để anh
hôn chứ? Cô cảm thấy nước mắt chan chứa. Đây là lỗi lầm ngu ngốc của
mình. Anh quá nhập tâm trong vai tình nhân của cô, quá nhập tâm trong trò
chơi họ đã bày ra vì James Vandenberg. Nước mắt bắt đầu chảy xuống má
cô ngày càng mau hơn. Anh không thực lòng yêu mình, anh chỉ giả vờ thôi.
Còn về hôn nhân thì, ờ, chắc chắn anh đã nhầm lẫn hết cả. Thứ bảy tuần
sau anh mới được cầu hôn, nếu không anh và Frank sẽ không thắng vụ
cược ở văn phòng.

Cô đẩy anh ra, dùng cả hai tay khép vạt áo vào.

Anh chằm chằm nhìn cô, ngạc nhiên và lúng túng cho tới khi trông

thấy dòng nước mắt trên má cô. Và anh sốc.

“Ôi trời ơi, lạy Chúa, anh làm em khóc,” anh nói giọng khản đặc.

“Chúa ơi, Sandy, anh đã làm gì? Anh đã làm em bị đau à?”

Anh với tay ra, nhưng cô chùn bước. “Đừng động vào em, McCade,”

cô xẵng giọng. “Em không muốn anh động vào em!”

“Sao không?”

Sandy vào số và lái xe khỏi bãi. Tiếng lốp xe rít lên trên lớp sỏi.

Anh đặt tay lên gối cô. “Sao không?” anh hỏi lại. “Việc này tốt mà.

Thật sự tốt...”

Cô đẩy tay anh ra. Chúa ơi, vừa lái xe vừa dùng một tay giữ áo đã đủ

khó lắm rồi. “Không,” cô nói. “Không tốt chút nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.