LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 122

“Chào nhé, Peter,” McCade nói với qua vai mình.

“Gặp anh sau, McCade. Rất vui vì gặp cô, Sandy.” Tay phục vụ mỉm

cười chân thành và quay lại việc lau ly cốc.

Trời đã chớm sáng phía đằng đông khi Sandy giúp McCade ngồi vào

ghế trước chiếc xe nhỏ của mình. Cô phải nhấc chân anh lên để nhét cặp
bốt cao bồi vào không gian nhỏ xíu. Chúa ơi, anh to quá đi. Rốt cuộc cô
cũng thắt được dây an toàn cho anh, gỡ mấy ngón tay anh khỏi tóc mình,
đóng cửa, rồi ngồi vào ghế lái.

Họ đi về hướng bắc, di chuyển trong yên lặng suốt mấy dặm đầu, bỗng

nhiên McCade đột ngột bảo cô. “Dừng xe lại.”

Đường vắng tanh nên cô mau chóng tấp xe vào lề, tới bãi đậu xe của

khu thương mại. Cô về số và giật mạnh phanh.

“Có chuyện gì vậy?” Cô quay sang anh. “Anh thấy khó chịu à?”

McCade hôn cô.

Anh có vị kỳ cục của whisky, bia, thuốc lá hòa lẫn với vị của chính

anh. Chúa ơi, cô thực sự bắt đầu nhận ra vị hôn của anh. Miệng anh ấm
nóng, bờ môi mềm, Sandy muốn hôn anh nữa, nhưng cô đẩy ra. Anh đang
say. Hôn anh giống như là lợi dụng tình thế vậy. “McCade, dừng lại đi.”

Anh cào tóc khỏi mặt. “Anh không muốn dừng. Hôn anh đi,

Cassandra. Đi mà.”

Anh nhìn cô kiên quyết, đôi mắt gần như rực sáng. Anh say đến mức

nào chứ? Say đến mức nào mà có thể ngồi như thế, nhìn mình như thế?

Nhưng rồi anh nhe răng cười, nụ cười méo mó, ngốc nghếch, mất

kiểm soát. “Đi mà?” anh lại nói. “Hôn anh như em đã hôn trong rạp chiếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.