LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 120

Cô chạy qua hai hàng ánh mắt thích thú của đám đàn ông và thù địch

của đám phụ nữ, cuối cùng cũng tới được quầy.

“McCade.”

Anh xoay mình trên ghế đẩu để nhìn cô và ngã nhào xuống sàn.

Nhưng anh nhăn nhở nhìn lên cô như thể không cảm thấy đau đớn gì. “Ê!
Sandy! Em làm cái quái gì ở đây thế?”

“Anh đã gọi em mà.” Cô đẩy nhẹ anh bằng chân mình. “Để đến đưa

anh về ấy?”

“Cô hẳn là Sandy. Tôi là Peter.” Tay phục vụ quán vừa mỉm cười vừa

giơ tay ra. Cô bắt nhanh rồi buông. “Cô đúng là đẹp như McCade kể.” Anh
ta với tay xuống dưới quầy lấy khóa xe của McCade và đưa cho cô. “Tối
nay cả đám bọn tôi nghe cực nhiều về cô đấy.”

McCade đang nỗ lực đứng lên. “Anh đã gọi em à?” Anh cau mày.

“Anh gọi em lúc nào?” Anh vẫy vẫy tay và giãn cặp chân mày ra. “Chết
tiệt, cũng chẳng thành vấn đề nữa. Em ở đây rồi, cưng, quan trọng là thế.
Muốn nhảy không?”

Ngạc nhiên quá. Kể cả say mềm và ngã liểng xiểng, không hiểu sao

McCade vẫn là người đàn ông quyến rũ nhất cô từng gặp. Tóc anh rối bù,
râu ria lởm chởm và khó lòng đứng lên nổi, nhưng nụ cười nửa miệng thật
hấp dẫn và đôi mắt vẫn mang sắc xanh đến khó tin.

Màu xanh cực kỳ nóng bỏng. Anh tiến lại gần cô hơn. Bước một xâm

nhập không gian riêng... “Thôi nào, cưng, nhảy đi.”

Sandy khoanh tay, lùi một bước. “McCade. Em phải rời khỏi đệm ấm

chăn êm để tới đưa anh về nhà. Cứ cho là em có quay lại giường được thì
chưa đầy ba giờ nữa đã phải dậy đi làm rồi. Vì thế, không, em không nhảy
đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.