LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 119

“Đừng bảo Peter nhé, nhưng anh ta đúng đấy. Anh hơi say.”

“Hơi say thôi,” cô đồng ý.

Khu vực này của phố Van Buren không thể coi là khu sinh thái của

Phoenix được. Gần sân bay Cảng Trời, nó gồm một chuỗi bất tận các nhà
nghỉ rẻ tiền, các quán rượu đèn nê-ông sáng choang và các cửa hàng ăn
nhanh. Vào giờ muộn thế này con phố vắng tanh, và Sandy không chắc
điều đó khiến cô khuây khỏa hay lo lắng.

Trang trại Xương rồng có bãi đỗ xe bụi bặm với hàng đống ổ gà lớn.

Một ngọn đèn pha chiếu sáng mờ mờ cánh cửa trước xập xệ của tòa nhà
xấu xí xiêu vẹo. Một dãy các xe máy dựng phía trước. Ngoài ra, chỉ có duy
nhất một chiếc ô tô trong bãi.

Sandy đỗ gần cửa hết mức có thể và rời xe.

Cô đã định nhét váy ngủ vào quần bò và mặc áo khoác bò ra ngoài,

nhưng sau lời nhận xét của McCade, cô cảm thấy có trách nhiệm thay toàn
bộ, và giờ cô đang mặc chiếc áo sơ mi công sở màu xanh bằng cotton với
quần bò. Hy vọng là cô sẽ hòa nhập với khung cảnh để không ai chú ý đến,
khi ấy chỉ cần tóm lấy McCade và rời khỏi đó.

Cánh cửa cọt kẹt mở ra, cô do dự trước khi bước vào căn phòng đầy

khói thuốc lá cùng tiếng nhạc ầm ĩ.

Có khoảng mười lăm khách trong quán, nhưng phần lớn họ to cao

lừng lững - kể cả phụ nữ - và mặc toàn đồ da với dây xích. Quá đủ cho vụ
hòa nhập.

Sandy thấy ngay McCade đang ngồi trên quầy tán gẫu với người phục

vụ - một người đàn ông có vẻ thân thiện, dường như sở hữu tối thiểu một
phần gốc gác Anh-điêng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.