LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 130

“Cô ấy bận à?” McCade hỏi.

Laura nhăn mặt. “Anh đùa hả?” cô hỏi. “Đây là lần đầu tiên tôi có thể

ngồi đây cả ngày đấy. Có một chiếc máy quay không được buộc chặt trong
xe, và nó bị nứt ống kính. Tất cả chúng tôi đều phát khùng và đang cố gắng
kiếm phần thay thế, ba giờ là xe thiết bị rời đi rồi. Vì vậy đúng là chị ấy
bận. Nhưng chị ấy có một mình thôi, nếu anh thật sự muốn hỏi thế.”

McCade ra hiệu vào thiết bị liên lạc nội bộ. “Cô sẽ... báo cho cô ấy

biết tôi ở đây chứ. Bảo cô ấy rằng tôi muốn gặp nếu cô ấy có thời gian.”

Laura nhìn anh một cách lạ lùng. “Hai người cãi nhau à? Thường

thường anh cứ tự đi vào mà?”

“Cứ bảo cô ấy đi, được chứ?” Tay McCade đang run, dư âm của việc

uống quá nhiều, và anh nhét chúng vào túi. Khốn kiếp, anh cảm thấy nôn
nao. “Nhờ cô đấy?”

Laura ấn nút liên lạc và thông báo ngắn gọn vào văn phòng. Sandy

không thèm trả lời qua máy liên lạc. Cô mở luôn cửa phòng.

McCade nín thở. Trông cô thật đẹp. Cô đang mặc chiếc áo sơ mi lụa

trắng dáng rộng cắm thùng trong chiếc quần kaki xếp li thùng thình tôn lên
vóc dáng mảnh dẻ. Tóc cô bới cao lên đỉnh đầu trong vẻ bù xù duyên dáng.
Những lọn tóc xoăn xõa quanh mặt cô.

Phải, trông cô xinh đẹp, nhưng cũng có vẻ mệt mỏi. Và McCade chịu

trách nhiệm cho việc đó.

Cô cười với anh, một chân mày nhướng lên đầy tò mò. “Từ bao giờ

anh cần được mời vào văn phòng em thế?” Cô bước lui để anh vào trong.

Anh quay sang nhìn khi cô đóng cửa. “Anh không chắc em muốn gặp

anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.