LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 178

Khi Sandy lái xe vào nhà để xe sau ngày làm việc, chiếc xe máy của

McCade đã biến mất. Chẳng có nghĩa gì hết, cô tự nhủ, ráng dập tắt cảm
giác âu lo đang bắt đầu thắt lại trong lồng ngực, ừ thì xe của anh đã biến
mất, có gì to tát đâu. Anh đi đâu đó thôi, mua sắm hoặc làm gì đó. Hoặc...
chỉ là cưỡi xe ra ngoài.

Có lẽ là phóng trên đường cao tốc? Phóng để cảm nhận gió lùa qua tóc

và nền đường lao vun vút dưới bánh xe? Phóng để nếm trải lại tự do anh đã
thiếu những ngày qua?

Sandy đã dừng chân ở cửa hàng tạp hóa trên đường về nhà, nên lúc

này cô đang bê các túi đồ ăn lên căn hộ của mình, ráng không suy nghĩ.
Chắc McCade đã đi đến cửa hàng. Chỉ thế thôi. Cô từ chối xem xét khả
năng anh đã ra đến đường 10 để rời thành phố. Nhưng dĩ nhiên có thê anh
đã làm thế, và khi sức hút từ con đường tự do quá lớn, có thể giờ này anh
đã ở New Mexico rồi.

Gắng giữ bình tĩnh, cô tra chìa khóa vào ổ, xoay và mở cửa. Cô sẽ

không cho phép mình chạy vội tới tủ áo để xem chiếc áo da đen của
McCade còn treo ở đó không. Cô mang đồ vào bếp, đặt các túi lên quầy,
và...

Chiếc áo khoác của anh vẫn treo trên lưng ghế trong phòng ăn. Anh

không thể đi xa được. Anh chưa từng ra đi mà không có chiếc áo này.

Sandy khuây khỏa đến mức choáng váng, và niềm khuây khỏa đi kèm

với làn sóng tức giận - giận chính mình. Có thể McCade là một người phiêu
bạt, có thể anh tự do tự tại và dễ dàng cuốn theo đam mê, có thể anh có
nhiều tính cách, nhưng anh không phải loại người sẽ ra đi mà không lời từ
biệt.

Sandy đặt món kem hoa quả đã mua vào ngăn đá, rồi ấn nút trên máy

trả lời tự động, lắng nghe thư thoại trong khi cất các món đồ khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.