LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 20

Anh mở cửa trước của tòa nhà văn phòng và bước vào hành lang tối

mát rượi điều hòa nhiệt độ. Trong khi đi thang máy lên tầng hai, anh bỏ
kính, treo hờ một gọng vào cổ áo phông đen.

Cửa thang máy mở ra, McCade nhìn thẳng vào hình phản chiếu của

mình trong chiếc gương lớn treo trên tường. Anh suýt không nhận ra chính
mình. Tóc tai, râu ria bờm xờm kết hợp với chiều cao cùng cơ bắp ấn tượng
khiến anh trông như bảo vệ của một quán rượu dành cho dân cưỡi xe máy,
hoặc một khách hàng dứt khoát cần được tống cổ.

McCade bước dọc hành lang vào phòng họp chính - phòng hành động

khẩn cấp, như anh thích gọi. Căn phòng thoáng đãng, rộng rãi với những ô
cửa sổ to đùng trông ra cảnh sa mạc bên ngoài. Chiếc bàn bầu dục lớnđặt
giữa tấm thảm có tông màu nâu dễ chịu, bao quanh nó là hơn một tá ghế
tiện nghi.

“Tôi có thể giúp gì anh?” Trợ lý của Sandy, Frank Williamson, chặn

đứng McCade ngay trước khi anh vào phòng.

“Chào Frank,” McCade nói, và đằng sau cặp kính, đôi mắt anh chàng

trẻ tuổi mở tròn ra ngạc nhiên.

“McCade, lạy Chúa tôi, có khi anh sẽ sốc khi biết điều này, nhưng

người anh ngập trong râu tóc đấy.”

McCade nhăn nhở. “Đây là phiên bản mới của tôi đó. Cậu nghĩ sao?”

Frank khoanh tay quan sát McCade. “Tôi nghĩ rằng đối với một anh

chàng thường xuyên làm đàn bà con gái chết ngất trên đường thì trông anh
như quỷ ấy,” rốt cuộc cậu ta nói. “Sao vậy? Anh mới đi làm ăn trên hoang
đảo về à?

McCade cũng khoanh tay. “Frank. Khi người ta nói ‘Cậu nghĩ sao?’

thì người ta không thật lòng muốn biết cậu nghĩ sao đâu. Chưa bao giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.