LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 22

đang bối rối. Đôi tay runrẩy, rồi lại túm chặt đống hồ sơ đang cầm như thể
chúng là phao cứu sinh vậy.

Trong khi McCade quan sát, cô liếc nhìn đồng hồ rồi nói gì đó với

James với nụ cười yếu ớt. Nó chỉ hơi hơi giống nụ cười rạng rỡ năm-trăm-
oát vốn dĩ của cô. McCade lắc đầu. Trừ khi cô thả lỏng mình ra, nếu không
thằng cha này sẽ chỉ thấy một Sandy cứng nhắc, căng thẳng, một bản sao
khô khốc của con người cô mà thôi. Và với mái tóc được búi chặt, chiếc áo
khoác và chân váy xanh dương quá-đỗi-bảo-thủ, cô cũng sẽ không kiếm
được điểm nào nếu xét về diện mạo. Không phải là cô không đẹp, anh mau
lẹ tự đính chính. Đẹp chứ. Cô chỉ không đẹp đến nghiêng nước nghiêng
thành như anh biết cô hoàn toàn có thể thôi.

Sandy đã thấy anh ngồi bên bàn, và nụ cười ngay tức khắc trở nên ấm

áp hơn.

“Trời ạ, sáng nay em đã mất công kiếm dao cạo râu và để lên bồn rửa

mặt cho anh đấy,” cô nói nhỏ khi ngồi xuống cạnh anh.

McCade trỏ tay vào râu. “Anh đang định nuôi một bộ râu dài thật dài.”

Anh cười. “Như mấy anh chàng ở ban nhạc ZZ Top ấy!”

Nhưng sự chú ý của cô lập tức biến mất khi James ngồi xuống bên

phải cô, đối diện McCade qua bàn.

Quỷ tha ma bắt, thằng cha này trông còn ưa nhìn hơn khi ngó gần.

Trong lúc McCade nhìn James, ánh mắt gã gặp ánh mắt anh. Trong một
giây ngắn ngủi McCade thấy sự không tán thành, hoặc có ỉẽ đó là sự khinh
miệt trong đôi mắt sẫm của gã, đi kèm với một đống nghi ngờ.

Đó là cái nhìn không thể nhầm lẫn được, nó nói rõ rằng James không

tin trên đời lại có kẻ có bề ngoài trông như McCade.

Đồ hẹp hòi, McCade nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.