LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 47

Anh vẫn đang nắm tay cô. “Cảm ơn.” Cô lúng túng rụt tay về. Cô thấy

McCade đang hòa vào đám đông. Anh đang bỏ rơi mình! À không, anh
đang cho mình sự riêng tư, cô hiểu ra. Nhưng Sandy không muốn riêng tư.
Cô muốn đầu óc nhanh nhạy và tính hài hước vô tư của anh bên cạnh mình,
sẵn sàng tham gia cuộc chuyện trò đứt đoạn này và làm nó trở nên sống
động.

Từ phía bên kia phòng, McCade quan sát Sandy nói chuyện với James.

Cô căng thẳng - vai cứng đờ. Toàn bộ cơ thể cô dường như co lại, biến cô
thành một khối lo âu to bự.

Cô cần được giúp nhiều hơn, không chỉ váy áo và kiểu tóc mới để thu

hút Vandenberg, mà phải điều chỉnh nhiều về mặt tư thế nữa.

McCade thấy cô nói gì đó và James cười. Nhưng đó không phải tiếng

cười vì vui mà chủ yếu là vì lịch sự. Họ bắt tay lần nữa rồi đi về hai hướng
khác nhau.

McCade rẽ qua đám đông, theo Sandy vào phòng hội thảo nơi

Harcourt chuẩn bị diễn thuyết. Nhưng họ không có thời gian nói chuyện.
Cô bận rộn ngay khi vị ứng viên bắt đầu nói, và lúc ấy McCade phải làm
việc của mình. Cho tới khi máy quay được đóng lại và đưa vào một trong
số các xe tải nhỏ chứa thiết bị, McCade mới có thể tập trung vào Sandy.

Cô đang đứng nơi cửa chính, trò chuyện với James và Frank, trợ lý

của cô. Khi Frank bỏ đi với cái vẫy chào vui vẻ, McCade thấy Sandy thậm
chí còn căng thẳng hơn nữa. Sau khoảng ba chục giây, James biến mất.

“Này.” McCade tiến tới đằng sau cô. “Ban nhạc bắt đầu chơi trong

phòng khiêu vũ đấy. Chúng mình lượn vài vòng quanh sàn chứ nhỉ?”

“Từ khi nào anh biết khiêu vũ thế?” Sandy nhướng một chân mày.

“Không phải cứ xem phim của Fred Astaire là học được đâu nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.