LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 147

- Đó ông thấy không ?
Hai người cùng chăm chú quan sát.
- Có lẽ - Pearson lẩm bẩm rồi trả lại các bản phim. Bao giờ cũng thế, đối

với các bản phim X-quang, ông luôn luôn có thái độ của một chuyên gia
lần mờ, sờ sẫm trong địa hạt xa lạ của kẻ khác. Ông nói:

- Có những bóng mờ trên nền mờ. Khoa X-quang bảo sao ?
- Bác sĩ Ralph Ben khẳng định có sự bất thường. Nhưng ông ta thấy chưa

đủ dữ kiện để chẩn đoán. Ông cũng đồng ý với tôi là nên làm sinh thiết.

Pearson quay về phía giường bệnh :
- Vivian, cô có biết sinh thiết là gì không ?
- Cháu chỉ có một chút khái niệm - Cô gái ngập ngừng - Nhưng không

chắc lắm.

- Chưa học đến hả?
Nàng lắc đầu.
- Thế này nhé, bác sĩ Grainger sẽ lấy một chút mô ở đầu gối cô, ngay chỗ

bị đau. Sau đó chuyển xuống cho tôi nghiên cứu.

- Xem cái đó... bác sĩ đoán bệnh được sao? Vivian hỏi.
- Thường là được - ông toan lui ra, nhưng nán lại - Cô chơi thể thao

nhiều lắm phải không ?

- Ồ, vâng ạ. Quần vợt, bơi lội và trượt tuyết. Cháu thích cả môn cưỡi

ngựa nữa. Hồi còn ở Oregon cháu cưỡi ngựa rất thường.

- Oregon hả ? - Ông nói giọng trầm ngâm rồi quay đi - Thôi được,

Vivian, bữa nay như thế là đủ.

Lucy mỉm cười :
- Lát nữa chị lai vào với em.
Cô cảm lấy bảng theo dõi và tập phim X-quang rồi theo chân bác sĩ

Pearson ra ngoài. Khi cánh cửa khép lại, lần đầu tiên Vivian thấy lạnh toát
người vì sợ.

Ngoài hành lang, Lucy hỏi :
- Joe, ý kiến của ông thế nào ?
- Chắc là u xương- Pearson nói chậm rãi, tư lự.
- Ác tính ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.