LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 159

phòng đã xuất viện), anh đã bị nàng chất vấn về dáng vẻ ủ dột, thiểu não
của anh.

Vui vẻ nhấm nháp những trái nho anh mang đến làm quà, nàng nói :
- Em biết rồi. Anh sợ bị chôn chân một chỗ chứ gì. Chẳng còn nhảy từ

giường này sang giường khác được nữa.

- Anh có bao giờ nhảy từ giường này sang giường khác đâu -Anh cố

nương theo sự giận dỗi của nàng - Chuyện không phải dễ, phải vất vả lắm
đó nghe.

- Với em, anh có phải vất vả gì đâu...
- Em thì khác. Sự việc xảy ra rất tự nhiên.
- Vâng, em biết - lại đổi sang giọng vui vẻ, nàng nói tiếp :
- Dù sao, thưa bác sĩ Michael Seddons, nghĩ đến lúc ngài bỏ đi mà rầu.

Em không muốn để ngài tháo cũi số lồng nữa đâu.

Nghe vậy, anh ôm riết lấy nàng mà hôn. Xúc động hơn bao giờ hết, nàng

rúc mặt vào tai anh. Tóc nàng xõa trên má anh, mềm mại và ngát thơm.
Nàng nói dịu đàng :

- Còn điều này nữa, thưa bác sĩ : lánh xa các cô y sinh đi nhé. Họ lả lơi

lắm đấy.

- Thật thế ư ? - Một lần nữa giọng anh vang lên sự rạng rỡ mà chính anh

không hề cảm thấy –Tại sao trước đây chẳng có ai nói với anh điều ấy?

Nàng mặc áo khoác mỏng, màu xanh không cài khuy.
Bên dưới là lớp áo ngủ nylon cũng màu xanh trong suốt. Bỗng nhiên anh

sững sờ nhận ra nàng trẻ trung và xinh đẹp biết bao. Vivian nhìn ra cửa.
Cửa đóng. Nàng nói :

- Tối nay họ bận ở trạm điều dưỡng. Em biết vì họ đã thông báo. Ít ra

một giờ nữa mới có người trở lại.

Anh sửng sốt một khoảnh khắc rồi phá lên cười. Lại thêm một lần anh

cảm thấy mến thương tính đơn sơ thành thật của nàng.

- Em bảo ở đây ? Ngay lúc này ư ?- Anh hỏi.
- Chứ sao.
- Có người bắt gặp là anh bị tống cổ ra khỏi bệnh viện ngay.
Nàng thỏ thẻ :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.