LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 175

- Thì hãy sắm lấy một ít - Coleman cố ý tỏ ra nhặm lẹ. Có hiếm đi gì đâu

.

- Chúng tôi không thể tự đi mua sắm vật tư phòng thí nghiệm. Cần phải

có chứng từ đặt hàng. - Bannister nói với một nụ cười kẻ cả. Ngẫm cho kỹ,
có nhưng điều mà bạn hậu sinh này không biết được.

Coleman cố kềm chế cảm xúc. Rồi đây sẽ tới lúc cần đánh đổ lão

Bannister này. Thật lòng anh không muốn giữ mãi cách xử sự ôn hoà như
thế này. Nhưng đây mới là ngày đầu nhận việc. Anh nói nhã nhặn nhưng
cương quyết :

- Cho tôi một tờ đơn. Có lẽ tôi ký được đấy. Đó cũng là một trong những

lý do khiến tôi có mặt ở đây.

Ông kỹ thuật trưởns lưỡng lự một thoáng rồi mở ngăn kéo lấy ra một

xấp mẫu đơn trao cho Coleman.

- Cho tôi mượn bút.
Vẫn với vẻ miễn cưỡng, Bannister chìa cây bút ra và nói giọng giận dỗi :
- Bác sĩ Pearson muốn đích thân đặt hàng.
Coleman điền nhanh vào mẫu đơn và ký tên. Anh nhếch mép cười lạnh

lùng:

- Tôi mong sẽ được gánh vác nhiều trách nhiệm hơn là ký giấy mua sắm

mười đô la huyết thanh thỏ. Gửi ông.

Anh trao lại xấp đơn và cây bút, vừa lúc chuông điện thoại reo vang ớ

cuối phòng.

Bannister có cớ để quay lưng đi. Mặt đỏ bừng vì giận và bối rối, ông

bước đến máy điện thoại gắntrên tường, lắng nghe một lúc, ông trả lời cộc
lốc rồi gác máy.

- Phải xuống khu ngoại trú bây giờ đây. Câu nói gần như càu nhàu này

hướng về Coleman.

Anh trả lời lạnh lùng :
- Ông cứ việc đi.
Chuyện qua rồi Coleman mới nhận thấy mình tức giận hơn anh đã tưởng.

Kỷ luật nào cho phép kỹ thuật viên phòng xét nghiệm có thái độ hỗn xược
như thế ? Sự thiếu sót về thử nghiệm máu là một vấn đề nghiêm trọng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.