LỜI CỦA GIÓ - Trang 104

phần nào không hiểu anh sẽ giải thích. Thoạt đâu cô từ chối, nhưng trước
sự nhiệt tình và tận tâm của Biên, Duy đã bị khuất phục. Để mỗi lần cầm
sách lên tim cô lại rối mù. Hừm! học mà không hành cũng bằng thừa.
Nhưng để lên căn gác tít trên cao ấy để vọc máy, Phượng Duy không dám.
Dầu quen với con trai từ nhỏ, song cô cũng hiểu những câu nói của bậc
thánh hiền. ":Nam nử thụ thụ bất thân " nghe xưa như trái đất mà đúng. Với
bọn thằng Hoàng, thằng Trung, và cả thằng lắm điều Ân, có cấu véo đụng
chạm, PhượngDuy vẩn trơ lỳ cảm xúc. Nhưng với Biên thì hoàn toàn khác.
Duy nhớ có lần Biên té đè lên người cô mà bủn rủn. Cái cảm giác ấy vẩn
đeo đẳng Duy tới tận bây giờ, đế mổi khi ngồi cạnh anh, tim cô cứ đập lung
tung, nghĩ vớ vẩn. Ôi! đầu óc của cô tâm tối tự bao giờ vậy?
Xoa vội gương mặt bừng bừng nóng, Duy định vào nhà nhưng chuông
ngoài cổng reo vang. Cô bước từng bước dài ra mở cửa.
Cái nón màu cam của thằng Ân đập váo mắt Duy, khiến cô xập ngay cổng
lại. Nhưng nó đã nhanh miệng:
- Ân tìm Lan Khuê.
Duy lạnh tanh:
- Vậy thì mời vào.
Ân dựng chống cái cúp cà tàng của nó lên rồi lếch thếch theo cô:
- Duy vẩn còn giận Ân à?
Duy thẳng thắng:
- Tôi không thích gặp Ân chớ hỏng giận hờn gì hết.
- Trước đây mình vẫn là bạn thân mà.
- Nhưng Ân đã phá vỡ tất cả.
- Duy đừng nói thế, Ân thương Duy thật.
Phượng Duy cáu lên:
- Tìm chị Khuê thì vào nhà mà tìm đừng theo tui nữa.
Hậm hực cô vào nhà mình đóng cửa lại. Lật quyển sách dạy tin học Duy
đọc nhưng không vào. Hừ! cái thằng Ân thật thấy ghét. Sao nó không như
thằng Hoàng hay thằng Trung có tốt hơn không.
Mà như thằng Hoàng cũng dở nó đeo theo Lan Khuê và làm tất cả những
chuyện con nhỏ nhờ vả. Từ chuyện chép toàn bộ bài thơ, truyện ngắn của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.