LỜI CỦA GIÓ - Trang 17

trên giấy. Ra balcon Khuê nhìn xuống vườn và thấy cô Trầm đang thẩn thờ
đi tới đi lui bên dưới. Khuê chép miệng chán chường. Đang tìm thi hứng
mà gặp cảnh này... thiệt tình thành nhà thơ không nổi.

Lan Khuê ngao ngán quay trở vào, bước uống nhà dưới, cô quạu quọ bảo
mẹ:
- Lại để bà Trầm lang thang ngoài vườn, quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bù
trông ghê quá. Mẹ ra kéo bà vào rồi nhốt vô phòng đi ,ông thấy bà con học
không được.
Đang rửa rau bà Thảo đứng dậy mặt hầm hầm, vừa đi vừa lầm bầm lẩm
bẩm:
- Đúng là của nợ.
Bước ra vườn bà xăm xăm đi lại chỗ cô gái đang đứng ăn một trái khế non
ngon lành.
Giật trái khế vứt thật xa, bà rít lên:
- Gớm! Thứ gì cũng tọng vào mồm, làm như sắp chết đói không bằng. Vào
nhà mau.
Vừa nói bà vừa kéo mạnh, cô gái chúi nhủi vì cái kéo của bà. Mặt ngơ ngơ
cô ta theo bà Thảo vào nhà. Đẩy cửa một căn phòng rộng, bên trong chẳng
có vật dụng gì, ngoài một cái giường. Bà Thảo xô cô gái té sấp lên trên ấy
rồi trở ra khóa trái cửa lại.
Bà Thảo đay nghiến:
- Con không lo, lo đi chùa. Hừ! bà nội mày có cúng ba vạn sáu trăm ngôi
chùa, cô Út nhà mày điên vẫn hoàn điên. Khổ là tao phải lãnh cái con điên
ấy.
Lan Khuê nói:
- Ai bắt mẹ lảnh làm chi rồi cằn nhằn với con. Cứ giao cô Trầm cho mẹ con
Duy thì đã sao. Tự nhiên mẹ nhận cực vào thân.
Bà Thảo giẩy nẩy:
- Í đâu có được, không chăm con Trầm sau này ba mày không được hưởng
căn nhà.
Khuê dài giọng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.