LỜI CỦA GIÓ - Trang 63

Duy vừa mở cổng vừa cằn nhằn:
- Trời nắng như đổ lửa thế này mà mẹ cứ đạp đi đạp về. Mẹ ở lại chổ làm
buổi trưa như trước kia có đỡ khổ hơn không.
Bà lừ mắt:
- Thì cũng phải về để trông chừng con chứ. Hừ! thích mẹ vắng nhà để làm
quỷ lắm à?
Phượng Duy cười, cô quay vào với lũ bạn. Thằnng Hoàng chót chét:
- Tui nghe đồn xí nghiệp của bác Hiệp đang giảm biến chế dử dội lắm. Duy
có nghe bác Hiệp nói gì không?
Duy hơi khựng lại:
- Xạo! người ta quảng cáo trên tivi rần rần thế kia mà ông nghe đồn này
đồn nọ. Họ cạnh tranh nên đồn ác thế đó.
Hoàng trợn mắt:
- Mợ Út tôi bị sa thải rồi đây nè.
Duy nói đại:
- Đôi khi người ta phải giảm biến chế để... để bộ máy... gọn nhẹ, thì mới
đẩy mạnh sản xuất.
Hoàng bỉu môi:
- Duy nói mà tui tưởng nhà kinh tế học nào không hà. Biết thì thưa thì thốt.
Không biết dựa cột mà nghe. Hiểu chưa... thím Ân?
Phượng Duy đỏ mặt:
- Tui hổng có đùa đâu nghen. Ghép đôi bậy bạ là không được à.
Hoàng cười hì hì:
- Ghép cây còn phải lựa, huống hồ chi ghép người. Tui với Trung thấy Ân
xứng với Duy nhất. Thầy đã không nói, anh hùng cứu mỹ nhân là gì? Công
nhận nó anh hùng thật đó.
Duy liếc thằng Hoàng muốn tét mí mắt, cô nghiến răng:
- Hai ông xéo ngay cho tui nhờ.
Hoàng bẻm mép:
- Cây ngây đâu sợ chết đứng, Duy làm gì dử vậy?
Duy hầm hầm đứng dậy:
- Về đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.