LỜI CỦA GIÓ - Trang 64

Trung ấm ức:
- Nảy giờ mình chả nói tiếng nào. tự nhiên bị đuổi.
Duy kết tội:
- Im lặng là đồng loã. Lúc nãy Trung làm thinh, nhưng trước đây cũng từng
chọc. Mình không thích hừm! càng lúc mình càng ghét thằng Ân.
Hoàng bạo mồm:
- Tại nó dám can đảm nói... iêu Duy chớ gì? cái thằng liều mạng gớm, vậy
mà mình tưởng nó... nó không dám. Ai dè...
Phương Duy nuốt nghẹn xuống:
- Thằng Ân nó nổ... với ông?
Hoàng vờ ngơ ngác:
- NÓ chewiggum chớ nổ gì?
Duy quắt mắt:
- Về...
Hoàng xoa tay vào nhau:
- Mình vào tìm Lan Khuê một tí.
Rồi không đợi Duy kịp nói thêm câu nào, nó phóng vèo tới tam cấp bước
vào nhà lớn.
Trung ngập ngừng:
- Mình thấy Ân rất tốt với Duy sao lại ghét nó?
Duy cáu lên:
- Muốn ghét là ghét à. Cái kiểu tốt của Ân không phải như Trung, nó làm
mình khó chịu.
Trung chép miệng:
- Khó tính quá, sẽ không còn bạn bè nào chơi.
Phượng Duy giận dổi:
- Tui là vậy đó. Trung nghỉ chơi tui ra cho rồi.
Nhún vai, Trung đứng lên:
- Chán! rốt cuộc cũng lòi cái đuôi con gái ra. Hở một cái là làm eo làm
sách, làm tình làm tội người ta.
Hai đứa đứng dựa hai gốc cây, chả đứa nào thèm nói với đứa nào câu nào.
Một lát sau, Duy mới nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.