LỜI CỦA GIÓ - Trang 72

- Tôi không dể bị anh... dẩn đâu.
- Tiếc thật tôi đành chôn xuống tận đáy trái tim cái ý chưa nên nói vào lúc
này rồi. Theo tôi, đó là một câu em cần được nghe để hiểu thế nào là khổ
đau hay hạnh phúc.
Duy hoang mang nhìn Biên xem đồng hồ:
- Tôi phải đi rồi. Ráng học bài đi bé.
Phượng Duy phản ứng ngay:
- Hình như anh bị lộn. Câu nói này dành riêng cho bé Khuê mới đúng. Tôi
không phải là bé.
Biên tủm tỉm thật khó ưa:
- Chắc là tôi lộn. Xin lỗi nhé... nhóc
Nheo con mắt đa tình. Biên vừa bước đi vừa huýt sáo bài Duy vẫn hay hát
với cô Út.
Tôi đi bằng nhịp điệu
Một hai ba bốn năm
Em đi bằng nhịp điệu
Sáu bảy tám chín mười...
Phương Duy đứng lại một mình với muôn ngàn tức tối. Biên đã ra một câu
đố và cô sẽ phải trăn trở cho đến khi có được câu trả lời. Hừ! anh ta đúng là
con cáo già dể ghét nhưng nhất định Duy sẽ bẫy được con cáo ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.