LỜI CỦA GIÓ - Trang 74

Dứt lời Tú Nhi dán mắt vào vở. Nó có tật học bài phải đọc. Cái giọng nặng
trịch của nó cứ như ru Duy ngủ. Mỗi lần buồn ngũ cô lại thèm có món gì
cho vào mồm nhai cho đở. Nhà cô đang có một bao các món ăn của Biên
nhưng cô chả muốn đụng vào nó chút nào.
Dạo này mẹ không ở nhà, bà đi làm tận Vũng Tàu, tự nhiên DUy như bị hụt
hẩng. Cô không quen vắng mẹ, đi ra đi vào thui thủi cô đơn, trống trải. Duy
buồn lắm. Cô xin phép cho Tú Nhi tới học bài với mình, thỉnh thoảng mẹ
con bé cho nó ngủ lại nên cô cùng đở quạnh quẽ.
Giọng bà Tám của Tú Nhi lại vang lên:
- Tau thấy Biên hay đấy chứ?
Phượng Duy cộc lốc:
- Hay điểm nào? sao tao không thấy nhỉ?
Tú Nhi nhe răng cười:
- Mắt mi bận ngó thằng Ân thấy mô tê chi nữa.
Duy bình thản:
- Mắt mày ngó Biên, hắn ta hay ở điểm nào, nói thử coi
Tú Nhi khen:
- Hắn đẹp trai quá chừng. Mắt hắn có đuôi là... giống đại đa tình. Nhưng
Biên lại không nhìn tau mới buồn chứ.
Rồi Nhi phán một câu sấm sét:
- Biên mà thèm mê con Khuệ Hắn mê mi thì có. Tau dám cá rứa đó.
Phượng Duy ngớ người mất mấy giây, cô liếc vội lên ổ cửa tò vò:
- Mày nói bậy, lỡ hắn nghe thì sao?
- Thì hắn cám ơn tau nói đúng tâm trạng hắn chớ răng nửa. Không mê mà
hắn chịu khó chăm sóc mi . Nào là mật ong, trái cây, nho khô, mì gói, sữa
tươi...
Duy gân cổ lên:
- Nhưng tao đâu có động vào những thứ đó.
- Rứa mới là ngốc
- Hừm! tao sẽ mang trả hắn.
- Trong khi mi đói meo? Hắn sẽ không nhận vì "tình cho đi có lấy lại bao
giờ"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.