LỜI HỒI ĐÁP 1994 - Trang 102

Giọng Rác vang lên. Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm căn phòng. Mọi

con mắt đổ dồn về phía Yoon Jin. Cô bé ấm ức nãy giờ, cuối cùng cũng òa
lên khóc.

Đêm muộn, Il Hwa ngồi uống trà mạch trong bếp, chợt nhớ ra. Thứ dễ

hỏng nhất không phải đồ ăn, mà chính là bình trà lúa mạch bà quên không
cất vào tủ lạnh này. Lòng ngập đầy cảm giác tội lỗi, Il Hwa ngước mắt nhìn
lên tầng trên.

Trên đời này có những lời có chết người ta cũng không muốn nói ra. Đến

lúc buộc phải tiết lộ sự thật trong khi chính bản thân mình còn chưa chuẩn
bị xong, họ sẽ lựa chọn cách nào? Một buổi chiều đầy gió. Rác đưa ánh mắt
ấm áp nhìn hai đứa trẻ đang ngồi trên băng ghế trong khuôn viên bệnh viện.

“Con người ai cũng sẽ bị ốm, bị bệnh. Như là cảm cúm ấy.”

Rác ngừng lại nhìn hai đứa trẻ, thận trọng mở lời.

“Bây giờ mẹ các em cũng đang ốm, mẹ ốm nặng lắm, nên có khi sẽ phải

chia tay với Jung Woo và Sun Woo. Để chuẩn bị cho lúc đó, từ bây giờ mẹ
đã giao bài tập cho hai em rồi.”

Cố gắng nén cơn xúc động cứ chực trào ra khỏi cổ họng, Rác tiếp tục

nói.

“Bài tập thứ nhất, ngay cả khi mẹ đi rồi cũng không được quá nhớ mẹ,

không được quá buồn. Bài tập thứ hai, cả Jung Woo và Sun Woo đều phải
học hành thật chăm chỉ để dứt khoát phải đỗ đại học. Cuối cùng, Jung Woo
mỗi ngày phải nhường em một lần, Sun Woo mỗi ngày phải ôm anh một
cái. Bọn em hiểu chưa? Hai đứa nhóc này, hứa với mẹ nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.