xúc không tên, đắng ngắt. Một mẩu ngỡ ngàng, một mẩu bối rối, một mẩu
đau đớn, những mẩu cảm xúc thi nhau trôi xuống, ngấm dần vào trái tim rỉ
máu của Chil Bong. Sự im lặng vẫn bao phủ không gian, trong đó, Rác và
Chil Bong – hai người đang thi nhau vật lộn với mớ bòng bong không cách
nào kiểm soát nổi trong lòng mình.
Thứ bảy ngày 22 tháng Sáu năm 2002, lễ cưới của Na Jung.
“Ối mẹ ơi, nhìn chú rể oách chưa này!”
Cùng với tiếng kêu của Yoon Jin, trên khung hình hiện lên bàn tay của
một chàng trai đang viết tên lên sổ lưu niệm. Kim Sung Kyun. Sam Chun
Po hướng về phía máy quay hỏi:
“Mình à, em viết chưa?”
“Chưa, anh viết tên em bên cạnh tên anh luôn đi.”
Sam Chun Po quay lại, viết tiếp bên cạnh tên mình. Jo Yoon Jin. Vừa
viết Sam Chun Po vừa tưởng tượng. Nếu ngày đó, giữa mùa hè năm 1994,
nếu cậu không nhận cuộc điện thoại từ bến xe gọi đến, nếu cậu không chạy
ngay đến bến xe sau cuộc điện thoại, thì mọi chuyện bây giờ sẽ ra sao nhỉ?
Cuộc sống là một chuỗi những lựa chọn. Ngay cả khi đứng trước một
cây cầu độc mộc cũng vẫn phải lựa chọn. Nên bước tiếp, quay lại, hay dừng
hẳn lại. Đáp án đúng cho cuộc sống chính là tin tưởng, không hối hận vì
những lựa chọn đã qua. Rốt cục nơi ta đứng bây giờ có vững chãi hay lung
lay, là do kết quả của vô số những lựa chọn ta đã thực hiện trong quá khứ.
Ngày hôm đó Sam Chun Po đã nhận điện thoại, và đi ra bến xe. Nhờ những
quyết định nhỏ bé ấy mà giờ đây, cậu đang hạnh phúc bên người vợ của
mình, Yoon Jin.