LỜI HỒI ĐÁP 1994 - Trang 157

#9

THỰC RA, ĐIỀU MÌNH MUỐN NÓI LÀ…

Tháng Chín năm 1994, nhà trọ Shinchon.

Chil Bong đi qua đi lại trên tầng thượng, mắt khẽ nhắm lại. Sự thật về

tình cảm của Na Jung mà cậu vô tình biết được vẫn đang khiến trái tim cậu
rộn lên những nhịp day dứt không yên. Chil Bong xoay tròn trái bóng chày
trong tay, nhìn xuống sân. Na Jung đang ngồi trên chiếc ghế thấp, xoay
lưng lại phía cậu. Chỉ cần nhìn thấy hình bóng cô thôi cũng đủ để khiến trái
tim Chil Bong đau đớn như bị bóp nghẹt, chỉ biết đứng lặng lẽ ngắm nhìn
Na Jung từ phía sau.

Dáng hình quen thuộc. Na Jung nhìn qua lan can, phía bên kia, Rác đang

ngồi trên bàn học. Người thân thiết nhất với cô, giờ đây cũng trở thành
người xa xôi nhất. Tình cảm vô tình bị tiết lộ khiến Na Jung chẳng dám đến
gần, mà cũng không biết cách nào để rời xa khỏi anh. Hàng loạt suy nghĩ
ngổn ngang trong đầu đến nỗi chắc chỉ chu môi thổi phù một cái là sẽ thi
nhau rơi lổng chổng ra ngoài mất. Những nỗi băn khoăn cứ kéo nhau nổi
lên mãi như bong bóng xà phòng, chứa đầy những gian phòng chật hẹp
trong đầu Na Jung. Thế nhưng, ánh mắt cô vẫn không rời hình bóng ngồi
lặng lẽ trong phòng bên kia.

Rác ngồi thẫn thờ trước những con chữ nhảy múa trên cuốn sách chuyên

khoa. Dưới ánh đèn bàn, những hình ảnh in trên cuốn sách mờ nhạt, trôi xa
dần khỏi tâm trí anh. Lúc đó, anh chỉ nghĩ đơn thuần đó là câu nói đùa.
Không ngờ lời tỏ tình vào một ngày mùa xuân chưa xa ấy lại là sự thật.
Lòng anh rối như tơ vò. Mu bàn tay anh quệt phải góc khung ảnh đặt trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.