LỜI HỒI ĐÁP 1994 - Trang 162

“Lần này thực sự bố quá đáng lắm. Làm tổn thương lòng tự trọng của

em. Mà thôi, anh, em đói lắm rồi.”

Dong Woo cười cầu hòa nịnh nọt trong khi đầu óc Bing-Grae vẫn rối bời.

Hai anh em vào một quán đồ ăn nhanh gần đó. Bing-Grae nhìn Dong Woo,
thái độ hết sức nghiêm túc.

“Nào, em nói đi. Sao lại bỏ nhà đi?”

Dong Woo đang ăn dở hamburger, lúng túng trong miệng. Đầu đuôi câu

chuyện là do điểm số của Dong Woo. Tuột một lúc những 30 hạng, đã thế
còn giữ luôn vị trí đội sổ. Trong khi Bing-Grae trợn mắt suýt nghẹn thì cậu
em lại bật cười.

“Người chỉ biết đến học như anh thì hiểu làm sao được. Anh ạ, em thật

sự không hợp với học hành đâu. Em chẳng thấy có tí hứng thú nào cả, đầu
óc đã chẳng thông minh gì cho cam. Có cố nữa cũng phí thời gian thôi.”

“Học sinh không học thì còn đòi làm gì nữa? Phải học để vào được đại

học đã rồi mới tính tiếp. Em tưởng ai cũng học vì thích đấy à? Toàn phải cố
mà chịu chứ.”

“Sao lại phải cố mà chịu? Sao không làm việc mình thích?”

Bing-Grae ngán ngẩm thở dài, hỏi ngược lại:

“Thế em thích làm gì?”

“Em không nói với anh. Anh có muốn nghe đâu mà nói!”

Dong Woo vênh mặt trả treo, rồi dứt khoát ngậm chặt miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.