LỜI HỒI ĐÁP 1994 - Trang 207

Thái độ bình tĩnh của Rác khiến ánh mắt Chil Bong thoáng dao động.

“Suốt thời gian qua em đã nghĩ rất nhiều. Dù sao thì... cũng đã thêm một

tuổi rồi, suy nghĩ cũng phải chín chắn hơn chứ. Na Jung vẫn còn trẻ con,
chưa phân biệt được tình yêu với tình thân nên mới thế. Lúc đầu em đã
nghĩ như vậy.”

Rác xoay tròn trái bóng trong tay, rồi đột nhiên ngẩng lên:

“Cái hôm tuyết rơi ấy... hôm Na Jung vào phòng anh thổ lộ tình cảm.

Hôm ấy anh không ngủ được tí nào. Vì quá run... và quá vui...”

Ánh mắt Rác trở nên mơ màng. Một nỗi đau khủng khiếp xẹt qua trái tim

Chil Bong khiến cậu gần như muốn quỵ xuống. Rác ngẩng lên nhìn Chil
Bong, ánh mắt lập tức tìm về vẻ điềm tính thường thấy.

“Anh biết... giai đoạn này Na Jung đang cảm thấy rất khó khăn, anh cũng

vậy, nhưng anh vẫn cố tình lờ đi. Anh tưởng thời gian qua đi thì mọi
chuyện sẽ khá hơn. Nhưng mỗi lúc còn lại một mình... trái tim lại đau nhói.
Nếu việc Na Jung buồn khiến anh đau lòng đến thế, thì có phải do anh thích
con bé rồi không?”

Rốt cục, dù có trốn tránh như thế nào, dù tình thế có trở nên nguy hiểm

đến đâu thì cuối cùng vẫn phải có người thắng cuộc và người bại trận. Có
như thế thì trận đấu mới có thể kết thúc. Tình đơn phương. Dù trái tim có
đau đớn đến đâu đi chăng nữa, thì cuối cùng đó vẫn là thứ tình cảm từ một
phía. Rác đưa bàn tay đang cầm trái bóng đập khẽ lên ngực.

“Đúng! Na Jung không yêu đơn phương. Anh cũng thích Na Jung. Nhờ

có em nên bây giờ anh mới tỉnh táo ra được. Anh sẽ chấp nhận tình cảm
của Na Jung, và anh cũng sẽ bày tỏ với nó tình cảm của mình. Cứ phân vân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.