mình có thể thoải mái gặp nhau.”
Thái độ Rác hết sức nghiêm túc. Trái tim chân thành cùng tình yêu dành
cho Na Jung ngày càng sâu đậm, khiến anh không thể bắt mình lạnh lùng
thêm nữa.
“Đêm nay làm sao anh ngủ được đây... chắc không ngủ được mất...”
Rác vòng tay ôm chặt Na Jung vào lòng. Cô ngước nhìn mảnh trăng lưỡi
liềm im lặng tỏa ánh sáng dịu dàng ngoài cửa sổ, nghe trái tim đập rộn lên
những hồi hạnh phúc xen lẫn những lo lắng mơ hồ.
***
Nhà trọ Shinchon.
Yoon Jin ngồi trên ban công tầng hai, cũng đang ngước nhìn ánh trăng.
Chợt cổng mở đánh rầm một cái. Yoon Jin rút tai nghe nhìn xuống. Một
người đàn ông đang bê một thứ gì đó màu trắng, nặng nề đi vào nhà. Yoon
Jin hốt hoảng chạy xuống phòng khách tầng một. Thứ Sam Chun Po lôi về
vứt rầm xuống sàn nhà sau suốt hai ngày vắng nhà là một cái bồn cầu màu
trắng.
“Anh lấy từ nhà Seo Tai Ji về đấy. Anh định lấy tấm lót sàn trong phòng
ngủ cơ, nhưng chưa kịp vào đã có đứa lấy mất rồi.”
Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt Sam Chun Po. Cuộc sống luôn chứa đầy
hạnh phúc và khổ đau. Đôi khi nỗi thống khổ có thể hành hạ con người đến
mức không thể chịu nổi. Đó chính là quy luật của sự trưởng thành. Có
những việc ta sẽ phải tự đương đầu một mình. Cũng có những việc buộc
phải cỏ sự tham gia của những người khác nữa. Cuối con đường khổ hạnh
ấy, Sam Chun Po đã chọn cho mình một lối rẽ riêng. Cùng bước tiếp với