LỜI HỒI ĐÁP 1997 - Trang 310

“Cơ hội đặc biệt dành cho cậu đấy! Thế nên dứt khoát không được vắng

mặt đâu. Lần trước suốt hai tiếng đồng hồ tôi đã…”

Đang nói dở, Jinnie đột ngột đổi chủ đề, hẹn cậu bảy giờ trước cổng

trường, ở quán café Bong bóng. Bing-Grae dập máy, đi lên tầng hai. Đến
trước của phòng Rác, cậu chần cừ đứng lại, đưa mắt nhìn quanh căn phòng
trống, rồi chợt thở dài. Thứ cảm xúc cậu cố tình che giấu suốt quãng thời
gian qua dường như đang cố thì thầm điều gì với cậu. Những cảm xúc liên
tục ùa đến như những cơn gió lùa qua cánh cửa, ghi dấu chân lên từng nơi
chúng đi qua, trượt qua tai cậu những lời vi vu không một ai khác nghe
thấy, và dần dần khiến trái tim cậu rung động. Ô trống mà cậu bỏ ngỏ suốt
bao nhiêu lâu nay, giờ đây, cậu đang định thử điền vào đó bằng một tình
yêu mới mẻ, dù vẫn còn nhiều bối rối.

Đêm hôm đó, Rác đứng đợi Bing-Grae trước cổng bệnh viện. Bóng dáng

cậu xuất hiện từ xa đã khiến anh vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ. Rác rảo
bước về phía Bing-Grae.

“Cún con. Đêm hôm thế này có việc gì mà xuống tận Busan thế? Lẽ nào

lại đến chỉ để gặp anh à?”

“Vâng ạ.” – Bing-Grae mỉm cười – “Anh mua cơm cho em đi.”

Trong một góc quán ăn, Rác xẻ bát canh cho Bing-Grae.

“Lần sau trước khi xuống nhớ phải gọi điện báo trước cho anh. Anh biết

nhiều quán gỏi ngon lắm. Lần sau em đến, anh sẽ mua nhiều đồ ăn đắt hơn,
ngon hơn cho. Nhớ chưa?”

Lặng lẽ ngắm ánh mắt chân tình của anh một hồi, Bing-Grae mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.