LỜI HỒI ĐÁP 1997 - Trang 348

“Nếu như… dù chưa biết là bao giờ… vài năm sau… nếu mình gặp lại

nhau, nếu lúc đó bên cạnh cậu không có ai… thì bọn mình hẹn hò nhé…
cậu có còn nhớ không?”

Lời hẹn vẫn khắc sâu trong lòng Chil Bong, và sáng lấp lánh đến chói

mắt.

“Na Jung à, mình rất thích cậu. Thích từ những ngày đầu mới gặp cậu,

cho đến tận bây giờ vẫn chưa hề thay đổi.”

Chil Bong ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, đăm đắm nhìn Na Jung.

Khoảnh khắc đó Na Jung đã nghĩ, dù trên đời này không có thần thành, thì
ít nhất cũng phải tồn tại thứ gọi là định mệnh, thì hai người mới lại đối diện
nhau trong tình thế này. Sự tình cờ, thời điểm, những đổi thay… tất cả đều
chính xác đến lạnh người. Biết đâu lúc này, định mệnh lại đang trêu đùa Na
Jung. Cứ như thế, hai người lặng lẽ nhìn nhau. Có lẽ Chil bong đã quên hết
bao nhiêu khổ đau đã dằn vặt cậu suốt những tháng ngày qua, để đến tận
bây giờ, cậu được ngồi đối diện với Na Jung trong đêm vắng lặng này.

***

Rác nhắm tịt mắt, thất thểu bước vào phòng trực nằm lăn ra giường. Anh

bạn cùng lớp Micheal nằm trên tầng hai ngó xuống.

“Lại mổ à? Giáo sư cũng quá đáng thật đấy. Có phải ca phức tạp gì

đâu… À đúng rồi, lúc này huấn luyện viên Sung Dong Il bị tai nạn phải
nhập viện đấy. Mình gọi điện cho cậu nhưng chắc đang bận không nghe
máy được. Vì không có người bảo lãnh nên được mổ hơi muộn. Nhưng
thấy bảo Na Jung vào ký rồi, bây giờ đang trông bên cạnh rồi.”

Rác giơ điện thoại lên kiểm tra, đang định chạy ra ngoài thì Micheal

ngăn lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.