LỜI HỒI ĐÁP 1997 - Trang 363

giác cô đơn chỉ dành cho những con người rảnh rỗi. Thế rồi, một ngày nào
đó của tuổi hai mươi, cậu đã bắt đầu dọn một chỗ trống trong trái tim mình
để dành riêng cho Na Jung. Có lẽ đó cũng là ngày mà trái tim cậu bắt đầu
nếm trải mùi vị cay đắng. Đến lúc đó Chil Bong mới biết, đó chính là cảm
giác cô đơn, và bản thân mình là người cô đơn đến thế nào. Vì cô đơn nên
nhung nhớ, vì nhung nhớ nên càng cô đơn. Hình ảnh Na Jung buồn bã suốt
những ngày qua lướt qua cậu như những tia chớp chói lòa, những tia chớp
mà cậu cố tình lờ đi. Chil Bong ngồi tựa lên thành giường, chìm vào suy
nghĩ, lặng lẽ chờ đợi Na Jung quay trở lại.

Ding dong, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên. Na Jung kiểm tra tin

nhắn, rồi chợt thở dài.

Anh đây. Bây giờ em có ra ngoài được không? Anh… hơi ốm.

Không biết anh cảm thấy thế nào, đã khá hơn chút nào chưa, anh có đang

ở một mình không, những suy nghĩ cứ dai dẳng đeo bám Na Jung không
dứt suốt cả ngày dài. Giọt nước đọng trên khóe mắt lăn dài xuống hai má.
Cơn xúc động trào lên khiến Na Jung không thở nổi. Cô đã mong đợi điều
đó suốt bao nhiêu lâu nay, cái ngày mà Rác thành thật với cô. “Anh không
ổn chút nào” - chỉ một câu nói mà khiến trái tim Na Jung đau nhói, khiến
cô bật khóc tức tưởi. Từng câu từng chữ trong tin nhắn của Rác bóp nghẹt
Na Jung. Rốt cục, Na Jung chạy vụt ra ngoài bắt taxi.

Na Jung ngước khuôn mặt vẫn còn đọng đầy nước mắt lên nhìn Chil

Bong. Tấm băng trắng trên vai cậu đã được tháo ra. Chil Bong khẽ mỉm
cười, quan sát thái độ Na Jung.

“Mình xin lỗi nhé. Mình cũng khỏi được mấy ngày hôm nay rồi. Từ mai

cậu không cần đến cũng được. Mình khỏe rồi.”

Na Jung ngơ ngác nhìn Chil Bong khắp lượt từ đầu đến chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.