LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 136

chút biện hộ của lý trí để giúp cho sự thật bớt phủ phàng cũng không. Tất
cả đều trần trụi. Trực tiếp. Vậy nên nếu hy vọng nhận được trợ giúp nào đó
từ con người này, Brady cũng cần phải tỏ ra như vậy trong mối quan hệ
ngắn ngủi với anh ta.

“Anh biết rằng lúc anh gặp cô ta, thực ra cô ta đã chết rồi, không phải

sao?” Kermit nói với vẻ chắc chắn. “Chỉ là cô ta muốn chọn thời điểm cho
thích hợp. Và anh chính là người châm ngòi. Nếu anh không tỏ ra do dự,
nếu anh thẳng thừng từ chối cô ta, thì có thể, có thể cô ta sẽ giữ được chút
hy vọng về bản chất con người. Nhưng anh đã không làm như vậy, bởi vì
thực chất chẳng có hy vọng nào ở đây cả, nếu nhìn từ khía cạnh này của
bản năng con người.”

Brady tự nhiên bộc lộ trước con người mà anh có thể yên tâm rằng mình

sẽ không bị lên án:

“Tôi muốn hiểu cô ta là người như thế nào? Tại sao cô ta tự tử? Tại sao

lại là trước mặt tôi?”

Kermit chỉ vào chiếc nhẫn cưới trên ngón tay Brady:

“Có vẻ như anh đã lấy vợ, anh có quần áo đẹp, một hoàn cảnh sống tốt,

tôi đoán vậy. Anh có chắc mình muốn dấn thân vào cuộc phiêu lưu này
không? Chẳng phải anh nên về nhà ôm vợ và quên chuyện tồi tệ đó đi thì
hơn sao?”

“Nếu là lúc khác tôi đã nói đúng vậy, đó là điều tốt nhất nên làm. Nhưng

lúc này thì không. Chuyện đó diễn ra đúng vào thời điểm tồi tệ trong cuộc
sống của tôi. Tôi muốn hiểu vì tận trong sâu thẳm, tôi cảm thấy… tôi cũng
muốn thử hiểu chính bản thân mình.”

“Anh hay bản năng giới tính của anh?”

“Không phải là một cả sao?”
“Không phải là tôi đang tìm cách giải thoát anh khỏi trách nhiệm của

mình đâu, tuy nhiên, đúng vậy, có sự khác biệt. Anh luôn mang trên mình
một bản năng, một hành trang mang tính di truyền của con người và điều
đó không hoàn toàn phù hợp với khuôn mẫu mà xã hội này muốn ép anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.