LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 135

Đột nhiên anh cảm thấy không còn cảm thấy nhất định phải nói dối.

Trước một người xa lạ không chút giả tạo, một người căm thù con người vì
xu hướng đạo đức giả, dối trá, trước những hành động làm ô danh bản thân
và hủy hoại thế giới, Brady không còn muốn diễn kịch nữa.

“Tôi có một việc muốn nhờ anh,” anh nói tiếp. “Tôi đang điều tra cái

chết của một cô gái. Một diễn viên. Và tôi nghe nói là anh biết rất rõ thế
giới xung quanh cô ấy.”

“Ai đã nói với anh như vậy, anh bạn?”
“Một nhà sản xuất, một tay phục vụ quán bar có kiểu đầu cướp biển, mọi

người. Những gì họ nói có đúng không?”

“Cô gái đó, cô ta đã tự tử à?”

“Sao anh biết?”
“Chuyện thường thấy trong nghề thôi. Và nếu như anh phải tìm đến một

gã như tôi thì có nghĩa là anh đã chạm đáy và anh muốn biết điều đó là như
thế nào, ở tận cùng của thế giới đó, trong vũng bùn nhơ. Đúng không?”

Brady im lặng thừa nhận.

Hai ánh mắt giao nhau. Hai ánh mắt như nước với lửa. Cơn gió nặng vị

muối biển len lỏi ở giữa, quất lên hai khuôn mặt.

Một bộ phim đúng theo phong cách của Sergio Leone, Brady nghĩ, sự

căng thẳng dần biến mất.

Và Kermit trượt tay từ thành ghế xuống chỗ ngồi bên cạnh để mời chàng

nhà báo ngồi xuống.

“Kể tôi nghe câu chuyện của anh nào,” anh ta nói.
Brady không mấy do dự trước khi kể cho anh ta nghe làm sao anh lại có

mặt khi Rubis tự tử. Anh không muốn nói dối. Với một người hoàn toàn ở
bên lề xã hội như anh ta, Brady không cảm thấy bất cứ mối nguy nào. Tâm
trí người đàn ông này bập bềnh đâu đó ở giữa ranh giới xã hội loài người và
ý thức về những thực tế không thể chấp nhận được. Những lý do này nọ
không hề tồn tại trong quan niệm của anh ta về thế giới, và ngay cả một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.